古诗词

寓城西寺中杂言五首

唐顺之

少年好疏懒,遂与性相安。shǎo nián hǎo shū lǎn,suì yǔ xìng xiāng ān。
经月常忘沐,逢人或不冠。jīng yuè cháng wàng mù,féng rén huò bù guān。
鼎里金将化,囊中玉可餐。dǐng lǐ jīn jiāng huà,náng zhōng yù kě cān。
解言脱屣易,岂惮拂衣难。jiě yán tuō xǐ yì,qǐ dàn fú yī nán。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

次韵赠施道人

唐顺之

御气曾闻老氏柔,寄身偏爱水云幽。yù qì céng wén lǎo shì róu,jì shēn piān ài shuǐ yún yōu。
道书数卷只自注,生计一钱常不留。dào shū shù juǎn zhǐ zì zhù,shēng jì yī qián cháng bù liú。
卖药人间应是谪,挂瓢树下复何忧。mài yào rén jiān yīng shì zhé,guà piáo shù xià fù hé yōu。
犹言妻子能相累,自戴黄冠学远游。yóu yán qī zi néng xiāng lèi,zì dài huáng guān xué yuǎn yóu。

寄题顾东桥侍郎戴酒亭

唐顺之

后世还闻有子云,为耽寂寞卧江滨。hòu shì hái wén yǒu zi yún,wèi dān jì mò wò jiāng bīn。
门前即是寻山路,座上偏多载酒人。mén qián jí shì xún shān lù,zuò shàng piān duō zài jiǔ rén。
禄位已非执戟贱,文章真与太玄邻。lù wèi yǐ fēi zhí jǐ jiàn,wén zhāng zhēn yǔ tài xuán lín。
欲比侯芭应自笑,不知何日望清尘。yù bǐ hóu bā yīng zì xiào,bù zhī hé rì wàng qīng chén。

送樊医归南昌

唐顺之

山人自小爱游方,尚说怀归意不忘。shān rén zì xiǎo ài yóu fāng,shàng shuō huái guī yì bù wàng。
别友因留隔岁药,还家试解百金装。bié yǒu yīn liú gé suì yào,hái jiā shì jiě bǎi jīn zhuāng。
澄江尽处闻乡语,暮雪深时到草堂。chéng jiāng jǐn chù wén xiāng yǔ,mù xuě shēn shí dào cǎo táng。
愿尔常如秋后雁,一年好是一来翔。yuàn ěr cháng rú qiū hòu yàn,yī nián hǎo shì yī lái xiáng。

赠张地官督赋江南

唐顺之

皇家财赋重江淮,浮济逾河岁岁来。huáng jiā cái fù zhòng jiāng huái,fú jì yú hé suì suì lái。
岂谓司农方告匮,故烦节使远相催。qǐ wèi sī nóng fāng gào kuì,gù fán jié shǐ yuǎn xiāng cuī。
舳舻接水通千里,齿革盈筐备五材。zhú lú jiē shuǐ tōng qiān lǐ,chǐ gé yíng kuāng bèi wǔ cái。
民力东南已如此,因君一为献兰台。mín lì dōng nán yǐ rú cǐ,yīn jūn yī wèi xiàn lán tái。

赠南都莫工部子良夏至斋宿署中

唐顺之

万乘亲郊幸北宫,千官斋祓两都同。wàn chéng qīn jiāo xìng běi gōng,qiān guān zhāi fú liǎng dōu tóng。
灵光正想泥封上,清梦遥依辇路通。líng guāng zhèng xiǎng ní fēng shàng,qīng mèng yáo yī niǎn lù tōng。
烟散玉炉知昼永,星分银烛坐宵中。yān sàn yù lú zhī zhòu yǒng,xīng fēn yín zhú zuò xiāo zhōng。
闻君已就汾阴赋,犹向周南叹不逢。wén jūn yǐ jiù fén yīn fù,yóu xiàng zhōu nán tàn bù féng。

送彭府倅进贺圣节表

唐顺之

曾叨执戟侍枫宸,犹记呼嵩拜舞辰。céng dāo zhí jǐ shì fēng chén,yóu jì hū sōng bài wǔ chén。
献寿频将金镜拂,入班许睹玉颜真。xiàn shòu pín jiāng jīn jìng fú,rù bān xǔ dǔ yù yán zhēn。
自怜拙疾辞明主,因卧丘园作外臣。zì lián zhuō jí cí míng zhǔ,yīn wò qiū yuán zuò wài chén。
今日送君何所道,祝尧长比华封人。jīn rì sòng jūn hé suǒ dào,zhù yáo zhǎng bǐ huá fēng rén。

览徐养斋见怀毛古庵及小子之作存没感怀和韵

唐顺之

早岁曾陪履杖游,遥思墓木已三秋。zǎo suì céng péi lǚ zhàng yóu,yáo sī mù mù yǐ sān qiū。
美人去后空闻笛,芳草归时独倚楼。měi rén qù hòu kōng wén dí,fāng cǎo guī shí dú yǐ lóu。
世上玉颜还易老,山中石髓杳难求。shì shàng yù yán hái yì lǎo,shān zhōng shí suǐ yǎo nán qiú。
却惭司马频相许,拟向清湖共钓舟。què cán sī mǎ pín xiāng xǔ,nǐ xiàng qīng hú gòng diào zhōu。

题赠施心菊医士

唐顺之

闻道仙翁昔种菊,君今对菊独凄神。wén dào xiān wēng xī zhǒng jú,jūn jīn duì jú dú qī shén。
萧条三径犹含露,怅望深秋似有人。xiāo tiáo sān jìng yóu hán lù,chàng wàng shēn qiū shì yǒu rén。
肘后传方多已试,鼎中留药不嫌贫。zhǒu hòu chuán fāng duō yǐ shì,dǐng zhōng liú yào bù xián pín。
相从何日东篱下,愿乞余香慰病身。xiāng cóng hé rì dōng lí xià,yuàn qǐ yú xiāng wèi bìng shēn。

宜兴舟中读徐养斋诗稿因思奉别之久怅然有怀二首

唐顺之

清溪南望五湖连,竹树阴阴两岸间。qīng xī nán wàng wǔ hú lián,zhú shù yīn yīn liǎng àn jiān。
桃李孤村春欲尽,蒹葭远水思俱闲。táo lǐ gū cūn chūn yù jǐn,jiān jiā yuǎn shuǐ sī jù xián。
散帙曲中惊白雪,卷帷天末见青山。sàn zhì qū zhōng jīng bái xuě,juǎn wéi tiān mò jiàn qīng shān。
故乡共是投簪客,犹恨高踪不可攀。gù xiāng gòng shì tóu zān kè,yóu hèn gāo zōng bù kě pān。

宜兴舟中读徐养斋诗稿因思奉别之久怅然有怀二首

唐顺之

昨岁相逢冰雪深,忽看春色独惊心。zuó suì xiāng féng bīng xuě shēn,hū kàn chūn sè dú jīng xīn。
清风每忆人如玉,嘉句堪言字比金。qīng fēng měi yì rén rú yù,jiā jù kān yán zì bǐ jīn。
四壁荒庐?自老,连洲芳草共谁吟。sì bì huāng lú pīn zì lǎo,lián zhōu fāng cǎo gòng shuí yín。
思君坐惜年华暮,明月扁舟试一寻。sī jūn zuò xī nián huá mù,míng yuè biǎn zhōu shì yī xún。

赠江阴陈君

唐顺之

幽栖选地傍江濆,高士风流宿所闻。yōu qī xuǎn dì bàng jiāng fén,gāo shì fēng liú sù suǒ wén。
身着薜衣称隐吏,园多橘树比封君。shēn zhe bì yī chēng yǐn lì,yuán duō jú shù bǐ fēng jūn。
琴尊不厌丘中赏,鱼鸟堪为物外群。qín zūn bù yàn qiū zhōng shǎng,yú niǎo kān wèi wù wài qún。
怖尔眉间多道气,年来曾读五千文。bù ěr méi jiān duō dào qì,nián lái céng dú wǔ qiān wén。

和徐养斋移居二首

唐顺之

何年挂却侍中冠,新筑山居一亩宽。hé nián guà què shì zhōng guān,xīn zhù shān jū yī mǔ kuān。
种黍聊为终岁计,移花应待早春看。zhǒng shǔ liáo wèi zhōng suì jì,yí huā yīng dài zǎo chūn kàn。
门依绿树人稀到,身谢红尘梦亦安。mén yī lǜ shù rén xī dào,shēn xiè hóng chén mèng yì ān。
更是谢家兄弟好,长吟池草对江干。gèng shì xiè jiā xiōng dì hǎo,zhǎng yín chí cǎo duì jiāng gàn。

和徐养斋移居二首

唐顺之

窈窕岩阿丛桂秋,清溪一曲草堂幽。yǎo tiǎo yán ā cóng guì qiū,qīng xī yī qū cǎo táng yōu。
荒园自向闲中剪,灵药多从病里收。huāng yuán zì xiàng xián zhōng jiǎn,líng yào duō cóng bìng lǐ shōu。
叶上题诗应满树,沙边载酒不惊鸥。yè shàng tí shī yīng mǎn shù,shā biān zài jiǔ bù jīng ōu。
莫道东山淹谢传,苍生日夕待嘉谋。mò dào dōng shān yān xiè chuán,cāng shēng rì xī dài jiā móu。

寄刘范东提学

唐顺之

不材因得返园庐,穷巷犹存四壁余。bù cái yīn dé fǎn yuán lú,qióng xiàng yóu cún sì bì yú。
生计十年思种树,病身终岁强移书。shēng jì shí nián sī zhǒng shù,bìng shēn zhōng suì qiáng yí shū。
山僧白社容相往,长者高车日与疏。shān sēng bái shè róng xiāng wǎng,zhǎng zhě gāo chē rì yǔ shū。
畴昔虚蒙国士待,于今樗散更无如。chóu xī xū méng guó shì dài,yú jīn chū sàn gèng wú rú。

题伯祖平乐守素斋翁像

唐顺之

国史己收循吏名,蛮方犹忆使君清。guó shǐ jǐ shōu xún lì míng,mán fāng yóu yì shǐ jūn qīng。
祀留桐县如朱邑,文谕南夷比陆生。sì liú tóng xiàn rú zhū yì,wén yù nán yí bǐ lù shēng。
湘江又见棠花发,漓浦还闻俎豆成。xiāng jiāng yòu jiàn táng huā fā,lí pǔ hái wén zǔ dòu chéng。
清白传家自公始,高门大纛岂为荣。qīng bái chuán jiā zì gōng shǐ,gāo mén dà dào qǐ wèi róng。