古诗词

禁中遇雨

唐顺之

紫阁肃阴阴,重门寒意深。zǐ gé sù yīn yīn,zhòng mén hán yì shēn。
忽看百里雾,来作九秋霖。hū kàn bǎi lǐ wù,lái zuò jiǔ qiū lín。
洒道先清跸,沾花度禁林。sǎ dào xiān qīng bì,zhān huā dù jìn lín。
楯郎方夹陛,雨立湿衣簪。dùn láng fāng jiā bì,yǔ lì shī yī zān。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

山庄闲居

唐顺之

身名幸自谢笼樊,白首为农誓不谖。shēn míng xìng zì xiè lóng fán,bái shǒu wèi nóng shì bù xuān。
惯住山中知鹿性,数行树下识禽言。guàn zhù shān zhōng zhī lù xìng,shù xíng shù xià shí qín yán。
巾车每许邻翁借,书帙间同道士翻。jīn chē měi xǔ lín wēng jiè,shū zhì jiān tóng dào shì fān。
醉后渐看松月上,满村鸡犬寂无喧。zuì hòu jiàn kàn sōng yuè shàng,mǎn cūn jī quǎn jì wú xuān。

登墩

唐顺之

丛竹袅袅迎风柔,古墩掩映清湖幽。cóng zhú niǎo niǎo yíng fēng róu,gǔ dūn yǎn yìng qīng hú yōu。
断烟白鸟双洲远,落日青山半景留。duàn yān bái niǎo shuāng zhōu yuǎn,luò rì qīng shān bàn jǐng liú。
耳听鸣蝉知换节,坐移芳草觉忘忧。ěr tīng míng chán zhī huàn jié,zuò yí fāng cǎo jué wàng yōu。
兴来更望华阳顶,想见仙人驾鹤游。xīng lái gèng wàng huá yáng dǐng,xiǎng jiàn xiān rén jià hè yóu。

广德道中

唐顺之

苍山百转见炊烟,茅屋高栖古树颠。cāng shān bǎi zhuǎn jiàn chuī yān,máo wū gāo qī gǔ shù diān。
细雨薜萝侵石径,深秋粳稻满山田。xì yǔ bì luó qīn shí jìng,shēn qiū jīng dào mǎn shān tián。
云中望影迷遥岫,草里闻声觉暗泉。yún zhōng wàng yǐng mí yáo xiù,cǎo lǐ wén shēng jué àn quán。
倘遇秦人应不识,只疑误入武陵川。tǎng yù qín rén yīng bù shí,zhǐ yí wù rù wǔ líng chuān。

游神墩寺次壁间韵二首

唐顺之

新雨郊原草木柔,葛巾黎杖此寻幽。xīn yǔ jiāo yuán cǎo mù róu,gé jīn lí zhàng cǐ xún yōu。
藤垂小径蝉声满,苔合荒庭鸟迹留。téng chuí xiǎo jìng chán shēng mǎn,tái hé huāng tíng niǎo jì liú。
隐几翻经聊习静,凭高望远一销忧。yǐn jǐ fān jīng liáo xí jìng,píng gāo wàng yuǎn yī xiāo yōu。
相逢更是烟霞客,携手同为汗漫游。xiāng féng gèng shì yān xiá kè,xié shǒu tóng wèi hàn màn yóu。

游神墩寺次壁间韵二首

唐顺之

古藤千尺犹自柔,布叶垂阴满院幽。gǔ téng qiān chǐ yóu zì róu,bù yè chuí yīn mǎn yuàn yōu。
枫树暗随清磬响,山人欲去白云留。fēng shù àn suí qīng qìng xiǎng,shān rén yù qù bái yún liú。
谈玄幸有餐霞侣,违世已无食肉忧。tán xuán xìng yǒu cān xiá lǚ,wéi shì yǐ wú shí ròu yōu。
不识老僧莲社里,可容携酒日来游。bù shí lǎo sēng lián shè lǐ,kě róng xié jiǔ rì lái yóu。

泊淮上作

唐顺之

枫林望尽见苍山,桐柏飞流入楚关。fēng lín wàng jǐn jiàn cāng shān,tóng bǎi fēi liú rù chǔ guān。
潮散海门孤岛出,月明渡口数帆还。cháo sàn hǎi mén gū dǎo chū,yuè míng dù kǒu shù fān hái。
客梦祗惊青琐远,沧波长羡白鸥闲。kè mèng zhī jīng qīng suǒ yuǎn,cāng bō zhǎng xiàn bái ōu xián。
闻道淮南多桂树,朝来杖策一相攀。wén dào huái nán duō guì shù,cháo lái zhàng cè yī xiāng pān。

淮上五日泛湖同蒋别驾世和

唐顺之

青苹袅袅漾微风,轻舸逍遥暂此同。qīng píng niǎo niǎo yàng wēi fēng,qīng gě xiāo yáo zàn cǐ tóng。
客里绿蒲惊节换,尊中清酒觉愁空。kè lǐ lǜ pú jīng jié huàn,zūn zhōng qīng jiǔ jué chóu kōng。
一径荻芦行不尽,数洲鱼鸟戏相通。yī jìng dí lú xíng bù jǐn,shù zhōu yú niǎo xì xiāng tōng。
向晚前川箫鼓发,犹疑风景似江东。xiàng wǎn qián chuān xiāo gǔ fā,yóu yí fēng jǐng shì jiāng dōng。

闻复官报寄京师友人

唐顺之

姓名不复挂朝参,鱼鸟由来性所耽。xìng míng bù fù guà cháo cān,yú niǎo yóu lái xìng suǒ dān。
箧里符经都已废,山中孳草渐能谙。qiè lǐ fú jīng dōu yǐ fèi,shān zhōng zī cǎo jiàn néng ān。
疏狂自分三宜黜,懒病其如七不堪。shū kuáng zì fēn sān yí chù,lǎn bìng qí rú qī bù kān。
深谢故人推毂意,莫将阳羡比终南。shēn xiè gù rén tuī gǔ yì,mò jiāng yáng xiàn bǐ zhōng nán。

代柬寄京中旧游

唐顺之

莫须弹铗叹无鱼,自爱山东构草庐。mò xū dàn jiá tàn wú yú,zì ài shān dōng gòu cǎo lú。
雨后乱蛙生敝灶,秋深落叶伴闲居。yǔ hòu luàn wā shēng bì zào,qiū shēn luò yè bàn xián jū。
身随老圃偏能惯,论学潜夫愧不如。shēn suí lǎo pǔ piān néng guàn,lùn xué qián fū kuì bù rú。
故人休讶无相讯,中散从来懒作书。gù rén xiū yà wú xiāng xùn,zhōng sàn cóng lái lǎn zuò shū。

寄赠曾郎中再入礼部

唐顺之

文昌秘省倍光辉,传道仙郎去复归。wén chāng mì shěng bèi guāng huī,chuán dào xiān láng qù fù guī。
三署会应寻旧草,五时犹得赐新衣。sān shǔ huì yīng xún jiù cǎo,wǔ shí yóu dé cì xīn yī。
宫闲常似游丹壑,赋罢多堪献紫微。gōng xián cháng shì yóu dān hè,fù bà duō kān xiàn zǐ wēi。
徒使昔年同宦侣,频于清夜想音徽。tú shǐ xī nián tóng huàn lǚ,pín yú qīng yè xiǎng yīn huī。

家居赠别陈佥事约之

唐顺之

已甘踪迹滞丘樊,暂逐行麾思欲翻。yǐ gān zōng jì zhì qiū fán,zàn zhú xíng huī sī yù fān。
才薄最宜明主弃,身贫独感故交存。cái báo zuì yí míng zhǔ qì,shēn pín dú gǎn gù jiāo cún。
苍苔掩径谁相过,芳草怀人未敢言。cāng tái yǎn jìng shuí xiāng guò,fāng cǎo huái rén wèi gǎn yán。
知君王事方鞅掌,不记於陵长灌园。zhī jūn wáng shì fāng yāng zhǎng,bù jì yú líng zhǎng guàn yuán。

临清十五夜柬陈太史约之

唐顺之

行人向月占消息,一望云端百感并。xíng rén xiàng yuè zhàn xiāo xī,yī wàng yún duān bǎi gǎn bìng。
南去关山犹未半,东升蟾兔已先盈。nán qù guān shān yóu wèi bàn,dōng shēng chán tù yǐ xiān yíng。
乘槎且傍鱼龙宿,绕树那堪鸟鹊惊。chéng chá qiě bàng yú lóng sù,rào shù nà kān niǎo què jīng。
忆与仙郎当此夜,几回联佩侍承明。yì yǔ xiān láng dāng cǐ yè,jǐ huí lián pèi shì chéng míng。

赠陈佥事约之生日

唐顺之

青春绣服俨神仙,早岁为郎霄汉边。qīng chūn xiù fú yǎn shén xiān,zǎo suì wèi láng xiāo hàn biān。
问齿方知散骑后,论才已是洛阳前。wèn chǐ fāng zhī sàn qí hòu,lùn cái yǐ shì luò yáng qián。
官迁柏府多推望,经绝韦编不待年。guān qiān bǎi fǔ duō tuī wàng,jīng jué wéi biān bù dài nián。
衰病无能真自弃,慢将犬马愧君先。shuāi bìng wú néng zhēn zì qì,màn jiāng quǎn mǎ kuì jūn xiān。

崔镇道中晚望怀陈约之

唐顺之

郊原极目思依依,楚木连天楚树微。jiāo yuán jí mù sī yī yī,chǔ mù lián tiān chǔ shù wēi。
远浦潮生人独往,寒林风静鸟双归。yuǎn pǔ cháo shēng rén dú wǎng,hán lín fēng jìng niǎo shuāng guī。
泥涂自觉朋游好,日月偏催旅鬓稀。ní tú zì jué péng yóu hǎo,rì yuè piān cuī lǚ bìn xī。
念尔同为南窜客,烟波何事更相违。niàn ěr tóng wèi nán cuàn kè,yān bō hé shì gèng xiāng wéi。

赠别义兴林尹迁官

唐顺之

移家本为采山薇,茂宰风流更可依。yí jiā běn wèi cǎi shān wēi,mào zǎi fēng liú gèng kě yī。
满径蓬蒿频问讯,开尊竹石几忘归。mǎn jìng péng hāo pín wèn xùn,kāi zūn zhú shí jǐ wàng guī。
高才岂得淹黄绶,野性惟甘卧薜衣。gāo cái qǐ dé yān huáng shòu,yě xìng wéi gān wò bì yī。
今日河梁送君后,柴关车马又应稀。jīn rì hé liáng sòng jūn hòu,chái guān chē mǎ yòu yīng xī。