古诗词

息中山亭子

唐顺之

日日尘沙里,深愁行路难。rì rì chén shā lǐ,shēn chóu xíng lù nán。
孤亭自超旷,过客暂盘桓。gū tíng zì chāo kuàng,guò kè zàn pán huán。
霜重飘梧叶,云轻度石栏。shuāng zhòng piāo wú yè,yún qīng dù shí lán。
不能千日醉,幸托一枝安。bù néng qiān rì zuì,xìng tuō yī zhī ān。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

送林宜兴迁官南部

唐顺之

移家偶爱山中静,地主何烦重相敬。yí jiā ǒu ài shān zhōng jìng,dì zhǔ hé fán zhòng xiāng jìng。
吾生耻学茂陵郎,如君岂是临卬令。wú shēng chǐ xué mào líng láng,rú jūn qǐ shì lín áng lìng。
谁言陋巷不容车,劳君拥盖常造庐。shuí yán lòu xiàng bù róng chē,láo jūn yōng gài cháng zào lú。
谁言簿书日纷紏,劳君为我频置酒。shuí yán bù shū rì fēn tǒu,láo jūn wèi wǒ pín zhì jiǔ。
五月清溪暑气微,淹留竹里共忘归。wǔ yuè qīng xī shǔ qì wēi,yān liú zhú lǐ gòng wàng guī。
乍看朝霞初冒岭,忽惊夕露欲沾衣。zhà kàn cháo xiá chū mào lǐng,hū jīng xī lù yù zhān yī。
清才自合翻飞早,一朝西上金陵道。qīng cái zì hé fān fēi zǎo,yī cháo xī shàng jīn líng dào。
请君别后数寄书,山中相识日应少。qǐng jūn bié hòu shù jì shū,shān zhōng xiāng shí rì yīng shǎo。

题东石草堂图赠黄松江

唐顺之

连山断若缺,一溪百余折。lián shān duàn ruò quē,yī xī bǎi yú zhé。
古松三四株,爪秃骨半枯。gǔ sōng sān sì zhū,zhǎo tū gǔ bàn kū。
闻道闽山乃有此,谁将辇载来东吴。wén dào mǐn shān nǎi yǒu cǐ,shuí jiāng niǎn zài lái dōng wú。
松江太守好静者,迹在风尘心在野。sōng jiāng tài shǒu hǎo jìng zhě,jì zài fēng chén xīn zài yě。
苦欲还山未得还,故托良工为摹写。kǔ yù hái shān wèi dé hái,gù tuō liáng gōng wèi mó xiě。
太守昔年卧茅荆,日日看山无俗情。tài shǒu xī nián wò máo jīng,rì rì kàn shān wú sú qíng。
醉来向东拜白石,誓与此石同死生。zuì lái xiàng dōng bài bái shí,shì yǔ cǐ shí tóng sǐ shēng。
岂谓金门被羁束,复向名藩分虎竹。qǐ wèi jīn mén bèi jī shù,fù xiàng míng fān fēn hǔ zhú。
横金衣锦世无比,太守只言非所欲。héng jīn yī jǐn shì wú bǐ,tài shǒu zhǐ yán fēi suǒ yù。
乃知碧山不负吾,驷马高盖胡为乎。nǎi zhī bì shān bù fù wú,sì mǎ gāo gài hú wèi hū。
有时吏散重门闭,焚香独隐鸟皮几。yǒu shí lì sàn zhòng mén bì,fén xiāng dú yǐn niǎo pí jǐ。
披图相对一莞然,不觉逍遥数峰里。pī tú xiāng duì yī guǎn rán,bù jué xiāo yáo shù fēng lǐ。
樵人渔子似相识,手招两鹤势欲起。qiáo rén yú zi shì xiāng shí,shǒu zhāo liǎng hè shì yù qǐ。
扁舟却在窗户间,便欲乘虚泛清泚。biǎn zhōu què zài chuāng hù jiān,biàn yù chéng xū fàn qīng cǐ。
真邪假邪何足问,世间万事亦寄耳。zhēn xié jiǎ xié hé zú wèn,shì jiān wàn shì yì jì ěr。

双寿图歌为叚翁作

唐顺之

是谁写此大椿树,爪牙缩张相攫吞。shì shuí xiě cǐ dà chūn shù,zhǎo yá suō zhāng xiāng jué tūn。
轮菌偃蹇据绝壁,气凌万木皆儿孙。lún jūn yǎn jiǎn jù jué bì,qì líng wàn mù jiē ér sūn。
似鼻似口挺奇干,半枯半嫩蟠灵根。shì bí shì kǒu tǐng qí gàn,bàn kū bàn nèn pán líng gēn。
千年神物照魑魅,满山精怪争崩奔。qiān nián shén wù zhào chī mèi,mǎn shān jīng guài zhēng bēng bēn。
树上悬泉始一线,飞洒树里成千片。shù shàng xuán quán shǐ yī xiàn,fēi sǎ shù lǐ chéng qiān piàn。
匡庐瀑布不可寻,忽向今朝眼中见。kuāng lú pù bù bù kě xún,hū xiàng jīn cháo yǎn zhōng jiàn。
立石复似五老峰,云气模糊露头面。lì shí fù shì wǔ lǎo fēng,yún qì mó hú lù tóu miàn。
可怜此树与云石,苍然一色谁能辨。kě lián cǐ shù yǔ yún shí,cāng rán yī sè shuí néng biàn。
石间异草何其多,紫芝伏兔森交罗。shí jiān yì cǎo hé qí duō,zǐ zhī fú tù sēn jiāo luó。
仙萱自是百草长,绯葩翠叶呈婀娜。xiān xuān zì shì bǎi cǎo zhǎng,fēi pā cuì yè chéng ē nà。
上承老树赖嘉荫,亦如松柏挂女萝。shàng chéng lǎo shù lài jiā yīn,yì rú sōng bǎi guà nǚ luó。
萧然相伴岁月晚,长养齐沾雨露和。xiāo rán xiāng bàn suì yuè wǎn,zhǎng yǎng qí zhān yǔ lù hé。
吾乡叚翁住东郭,夫妻七十鬓未秃。wú xiāng jiǎ wēng zhù dōng guō,fū qī qī shí bìn wèi tū。
翁家犹子擅丹青,手挥绢素为翁祝。wēng jiā yóu zi shàn dān qīng,shǒu huī juàn sù wèi wēng zhù。
一枝一茎亦有情,五百春秋递相续。yī zhī yī jīng yì yǒu qíng,wǔ bǎi chūn qiū dì xiāng xù。
请翁披图应自笑,形固可使如槁木。qǐng wēng pī tú yīng zì xiào,xíng gù kě shǐ rú gǎo mù。

赠王君五十岁

唐顺之

君家城市里,终岁常闭关。jūn jiā chéng shì lǐ,zhōng suì cháng bì guān。
青松白石满庭内,不许俗人相往还。qīng sōng bái shí mǎn tíng nèi,bù xǔ sú rén xiāng wǎng hái。
看君本是山泽臞,年来战胜身亦肥。kàn jūn běn shì shān zé qú,nián lái zhàn shèng shēn yì féi。
但道庞公堪自老,何须蘧瑗更知非。dàn dào páng gōng kān zì lǎo,hé xū qú yuàn gèng zhī fēi。

题龙图

唐顺之

世人画龙得龙皮,叔也画龙得龙髓。shì rén huà lóng dé lóng pí,shū yě huà lóng dé lóng suǐ。
当其停手凝思时,青天飒飒生风雨。dāng qí tíng shǒu níng sī shí,qīng tiān sà sà shēng fēng yǔ。
却怪三夫不点睛,那知一日飞腾去。què guài sān fū bù diǎn jīng,nà zhī yī rì fēi téng qù。

点苍山歌赠雪屏赵考功

唐顺之

点苍山,十九峰,峰峰巧削玉芙蓉,炎天赤日雪不融。diǎn cāng shān,shí jiǔ fēng,fēng fēng qiǎo xuē yù fú róng,yán tiān chì rì xuě bù róng。
峰顶涌出十九泉,一峰一泉相萦缠,流到峰前共一川。fēng dǐng yǒng chū shí jiǔ quán,yī fēng yī quán xiāng yíng chán,liú dào fēng qián gòng yī chuān。
雪花乱落绿波里,迭岛连洲镜中起,是为巨海名西洱。xuě huā luàn luò lǜ bō lǐ,dié dǎo lián zhōu jìng zhōng qǐ,shì wèi jù hǎi míng xī ěr。
蒙舍当年控百蛮,山水中间凿两关,一夫守此百不攀。méng shě dāng nián kòng bǎi mán,shān shuǐ zhōng jiān záo liǎng guān,yī fū shǒu cǐ bǎi bù pān。
圣代垂裳九夷附,此地千秋罢烽戍,洱海行人日夜渡。shèng dài chuí shang jiǔ yí fù,cǐ dì qiān qiū bà fēng shù,ěr hǎi xíng rén rì yè dù。
剪除蓬藋疏街衢,歌钟绮衣盈路隅,昔日不毛今雄都。jiǎn chú péng diào shū jiē qú,gē zhōng qǐ yī yíng lù yú,xī rì bù máo jīn xióng dōu。
山中鸡犬散不取,山下乌蛮种禾黍,况乃儒风似邹鲁。shān zhōng jī quǎn sàn bù qǔ,shān xià wū mán zhǒng hé shǔ,kuàng nǎi rú fēng shì zōu lǔ。
纷纷犀象走王庭,怪石亦具山水形,尽辇中州作画屏。fēn fēn xī xiàng zǒu wáng tíng,guài shí yì jù shān shuǐ xíng,jǐn niǎn zhōng zhōu zuò huà píng。
羡君结庐山之窟,窗里诸峰互出没,夜夜读书常映雪。xiàn jūn jié lú shān zhī kū,chuāng lǐ zhū fēng hù chū méi,yè yè dú shū cháng yìng xuě。
十年簪笏系朝班,位高官要身不闲,惟有清梦到故山。shí nián zān hù xì cháo bān,wèi gāo guān yào shēn bù xián,wéi yǒu qīng mèng dào gù shān。
余亦平生好奇者,一说名山心若洒,何时与君共坐雪峰下。yú yì píng shēng hǎo qí zhě,yī shuō míng shān xīn ruò sǎ,hé shí yǔ jūn gòng zuò xuě fēng xià。

李中麓文选藏书歌

唐顺之

中麓子,最好奇,平生苦心只自知。zhōng lù zi,zuì hǎo qí,píng shēng kǔ xīn zhǐ zì zhī。
破冢将寻姬氏籍,凿山欲出禹王碑。pò zhǒng jiāng xún jī shì jí,záo shān yù chū yǔ wáng bēi。
鸟篆蚪文焚后字,白云黄竹删前诗。niǎo zhuàn dǒu wén fén hòu zì,bái yún huáng zhú shān qián shī。
藏在阴厓及海窟,神物守护谁得窥。cáng zài yīn yá jí hǎi kū,shén wù shǒu hù shuí dé kuī。
自从掇取归君屋,但闻胡山鬼夜哭。zì cóng duō qǔ guī jūn wū,dàn wén hú shān guǐ yè kū。
汗牛讵止盈五车,插驾应知满万轴。hàn niú jù zhǐ yíng wǔ chē,chā jià yīng zhī mǎn wàn zhóu。
开函几席生云烟,五色纷纷耀人目。kāi hán jǐ xí shēng yún yān,wǔ sè fēn fēn yào rén mù。
家中绫绮割截尽,更剪朝衣作装束。jiā zhōng líng qǐ gē jié jǐn,gèng jiǎn cháo yī zuò zhuāng shù。
中麓子,几岁读书长闭门。zhōng lù zi,jǐ suì dú shū zhǎng bì mén。
自信中郎能一目,还轻左氏识三坟。zì xìn zhōng láng néng yī mù,hái qīng zuǒ shì shí sān fén。
迩来下笔作词赋,绝似先年石鼓文。ěr lái xià bǐ zuò cí fù,jué shì xiān nián shí gǔ wén。
却忆射策来京国,此时才士纷如云。què yì shè cè lái jīng guó,cǐ shí cái shì fēn rú yún。
雕龙白马争先后,一日逢君皆闭口。diāo lóng bái mǎ zhēng xiān hòu,yī rì féng jūn jiē bì kǒu。
试问䶂鼠君已知,解对黄熊谁更有。shì wèn zhuó shǔ jūn yǐ zhī,jiě duì huáng xióng shuí gèng yǒu。
共看飞腾迈等伦,早排阊阖上麒麟。gòng kàn fēi téng mài děng lún,zǎo pái chāng hé shàng qí lín。
遂令纨裤生叹息,公卿元是读书人。suì lìng wán kù shēng tàn xī,gōng qīng yuán shì dú shū rén。
老大无闻予自怜,论交多愧十年前。lǎo dà wú wén yǔ zì lián,lùn jiāo duō kuì shí nián qián。
可道壮心犹未已,时复从右乞一编。kě dào zhuàng xīn yóu wèi yǐ,shí fù cóng yòu qǐ yī biān。

和陈黄潭东归一首

唐顺之

吾亦欲归让公早,此行不异登仙好。wú yì yù guī ràng gōng zǎo,cǐ xíng bù yì dēng xiān hǎo。
试看苦战东海尘,何似高眠北窗晓。shì kàn kǔ zhàn dōng hǎi chén,hé shì gāo mián běi chuāng xiǎo。
宦情凫鹤任短长,世事鹊鸠谁拙巧。huàn qíng fú hè rèn duǎn zhǎng,shì shì què jiū shuí zhuō qiǎo。
他年约访祝融峰,烂煮青精相对老。tā nián yuē fǎng zhù róng fēng,làn zhǔ qīng jīng xiāng duì lǎo。

结客少年场行

唐顺之

长安少年胆气粗,生来耻作辕下驹。zhǎng ān shǎo nián dǎn qì cū,shēng lái chǐ zuò yuán xià jū。
买交不惜千金产,使气能?七尺躯。mǎi jiāo bù xī qiān jīn chǎn,shǐ qì néng pīn qī chǐ qū。
探丸夜入平陵郭,走狗时过渭水隅。tàn wán yè rù píng líng guō,zǒu gǒu shí guò wèi shuǐ yú。
朱门倾盖争言晚,白首同心不愿余。zhū mén qīng gài zhēng yán wǎn,bái shǒu tóng xīn bù yuàn yú。
侠士由来重然诺,一言妻子堪相托。xiá shì yóu lái zhòng rán nuò,yī yán qī zi kān xiāng tuō。
鲁国朱家不学儒,洛阳剧孟偏能博。lǔ guó zhū jiā bù xué rú,luò yáng jù mèng piān néng bó。
别有侯王势绝伦,甍甍甲第接天闉。bié yǒu hóu wáng shì jué lún,méng méng jiǎ dì jiē tiān yīn。
萧朱自倚金貂贵,班许元称肺腑亲。xiāo zhū zì yǐ jīn diāo guì,bān xǔ yuán chēng fèi fǔ qīn。
青牛翠幰朝朝合,锦瑟朱弦夜夜陈。qīng niú cuì xiǎn cháo cháo hé,jǐn sè zhū xián yè yè chén。
门下俱为惊座客,堂中皆是报恩人。mén xià jù wèi jīng zuò kè,táng zhōng jiē shì bào ēn rén。
当时顾盻生光彩,自矜意气长无改。dāng shí gù xì shēng guāng cǎi,zì jīn yì qì zhǎng wú gǎi。
何言荣耀有沉销,云散星分在一朝。hé yán róng yào yǒu chén xiāo,yún sàn xīng fēn zài yī cháo。
旧客谁过窦车骑,新知尽入霍嫖姚。jiù kè shuí guò dòu chē qí,xīn zhī jǐn rù huò piáo yáo。
始知富贵多亲故,始知贫贱常辛苦。shǐ zhī fù guì duō qīn gù,shǐ zhī pín jiàn cháng xīn kǔ。
他年北阙竞弹冠,今日南山空射虎。tā nián běi quē jìng dàn guān,jīn rì nán shān kōng shè hǔ。
积薪前后递相逾,一死一生交态殊。jī xīn qián hòu dì xiāng yú,yī sǐ yī shēng jiāo tài shū。
独有子云甘寂寞,闭门自草太玄书。dú yǒu zi yún gān jì mò,bì mén zì cǎo tài xuán shū。