古诗词

送王生归蜀

唐顺之

明经夕不贱,嗟子倦游归。míng jīng xī bù jiàn,jiē zi juàn yóu guī。
只解攀鳞易,何言献壁非。zhǐ jiě pān lín yì,hé yán xiàn bì fēi。
路难装欲尽,客久鬓将稀。lù nán zhuāng yù jǐn,kè jiǔ bìn jiāng xī。
狗监谁相荐,成都一布衣。gǒu jiān shuí xiāng jiàn,chéng dōu yī bù yī。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

度潮河

唐顺之

流浅沙明自可怜,未经秋潦转澄然。liú qiǎn shā míng zì kě lián,wèi jīng qiū lǎo zhuǎn chéng rán。
马腹浮河仍饮水,甲光映日更摇川。mǎ fù fú hé réng yǐn shuǐ,jiǎ guāng yìng rì gèng yáo chuān。
几处穹庐移就草,数家瓯脱曲依泉。jǐ chù qióng lú yí jiù cǎo,shù jiā ōu tuō qū yī quán。
沿堤犹见青杨柳,只觉南州乡思悬。yán dī yóu jiàn qīng yáng liǔ,zhǐ jué nán zhōu xiāng sī xuán。

夜上石塘岭关

唐顺之

白河入口石塘城,上流元自古开平。bái hé rù kǒu shí táng chéng,shàng liú yuán zì gǔ kāi píng。
岩立星辰孤堕影,野清刁斗空传声。yán lì xīng chén gū duò yǐng,yě qīng diāo dòu kōng chuán shēng。
戍楼倚月横吹动,虏帐烧腥远火明。shù lóu yǐ yuè héng chuī dòng,lǔ zhàng shāo xīng yuǎn huǒ míng。
魏将殒身曾此地,边人语及尚沾缨。wèi jiāng yǔn shēn céng cǐ dì,biān rén yǔ jí shàng zhān yīng。

石塘道中

唐顺之

高城落月雁飞斜,数亩沙田稻亦花。gāo chéng luò yuè yàn fēi xié,shù mǔ shā tián dào yì huā。
路绕曲河十八度,人栖■石两三家。lù rào qū hé shí bā dù,rén qī shí liǎng sān jiā。
堠烟山霭争明灭,戍笛秋声并惨嗟。hòu yān shān ǎi zhēng míng miè,shù dí qiū shēng bìng cǎn jiē。
闻道松亭遣探骑,时时愁被熟夷遮。wén dào sōng tíng qiǎn tàn qí,shí shí chóu bèi shú yí zhē。

古北口城此城雄据山顶盖徐武宁之经略也

唐顺之

诸城皆在山之窈,此城冠山如鸟巢。zhū chéng jiē zài shān zhī yǎo,cǐ chéng guān shān rú niǎo cháo。
鼓角千峰虎旅散,汉胡一路犬牙交。gǔ jiǎo qiān fēng hǔ lǚ sàn,hàn hú yī lù quǎn yá jiāo。
熟夷生虏递番覆,怪石崩川争怒号。shú yí shēng lǔ dì fān fù,guài shí bēng chuān zhēng nù hào。
到此令人思猛士,天山万里纵鸣弰。dào cǐ lìng rén sī měng shì,tiān shān wàn lǐ zòng míng shāo。

宿黄厓营

唐顺之

栖栖终日旅边城,夜向黄厓问古营。qī qī zhōng rì lǚ biān chéng,yè xiàng huáng yá wèn gǔ yíng。
几家戌鼓渔阳掺,联骑铙歌蓟北行。jǐ jiā xū gǔ yú yáng càn,lián qí náo gē jì běi xíng。
峡束雨湫高怒水,山凹树窍激秋声。xiá shù yǔ jiǎo gāo nù shuǐ,shān āo shù qiào jī qiū shēng。
跃马壮年微志在,不缘此地客心惊。yuè mǎ zhuàng nián wēi zhì zài,bù yuán cǐ dì kè xīn jīng。

游遵化汤泉

唐顺之

绝塞逢秋已觉凉,此中气候讶非常。jué sāi féng qiū yǐ jué liáng,cǐ zhōng qì hòu yà fēi cháng。
流金每似临三伏,晞发真成向九阳。liú jīn měi shì lín sān fú,xī fā zhēn chéng xiàng jiǔ yáng。
山烟叆叆分朝润,草色青青敌夜霜。shān yān ài ài fēn cháo rùn,cǎo sè qīng qīng dí yè shuāng。
我亦临流堪一笑,稽生盥浴久相忘。wǒ yì lín liú kān yī xiào,jī shēng guàn yù jiǔ xiāng wàng。

登喜峰古城时三卫贡马散牧塞外

唐顺之

绝顶孤峰见废关,短衣落日试跻攀。jué dǐng gū fēng jiàn fèi guān,duǎn yī luò rì shì jī pān。
三秋豹旅方乘障,万里龙媒正满山。sān qiū bào lǚ fāng chéng zhàng,wàn lǐ lóng méi zhèng mǎn shān。
候雁似随乡思去,寒花将送使臣还。hòu yàn shì suí xiāng sī qù,hán huā jiāng sòng shǐ chén hái。
筹边迂薄真无补,空望伊吾抵掌间。chóu biān yū báo zhēn wú bǔ,kōng wàng yī wú dǐ zhǎng jiān。

晓发喜峰

唐顺之

客心流水与争驰,寒垒疏星度峡时。kè xīn liú shuǐ yǔ zhēng chí,hán lěi shū xīng dù xiá shí。
未返王孙犹草色,初来戍卒是瓜期。wèi fǎn wáng sūn yóu cǎo sè,chū lái shù zú shì guā qī。
去乡只觉蝉声似,出塞方知马脊危。qù xiāng zhǐ jué chán shēng shì,chū sāi fāng zhī mǎ jí wēi。
辛苦下情何计达,早年曾诵《采薇》诗。xīn kǔ xià qíng hé jì dá,zǎo nián céng sòng cǎi wēi shī。

入秋久矣余热尚在闰月十五日太平寨始见秋色

唐顺之

漫漫岚气半晴阴,摵摵庭柯叶乱吟。màn màn lán qì bàn qíng yīn,shè shè tíng kē yè luàn yín。
始觉孟秋云物至,因知宴岁旅情深。shǐ jué mèng qiū yún wù zhì,yīn zhī yàn suì lǚ qíng shēn。
孤鸢影跕寒岩草,鸣蝈声连野戍砧。gū yuān yǐng diǎn hán yán cǎo,míng guō shēng lián yě shù zhēn。
戈甲满山乘塞卒,天骄何处欲相侵。gē jiǎ mǎn shān chéng sāi zú,tiān jiāo hé chù yù xiāng qīn。

月下小坐书怀

唐顺之

满庭圆月坐孤松,聊息尘机长道容。mǎn tíng yuán yuè zuò gū sōng,liáo xī chén jī zhǎng dào róng。
任侠早知同画虎,谈兵晚更笑屠龙。rèn xiá zǎo zhī tóng huà hǔ,tán bīng wǎn gèng xiào tú lóng。
支离避疾犹分粟,洴澼乘时亦请封。zhī lí bì jí yóu fēn sù,píng pì chéng shí yì qǐng fēng。
蕙帐故山应待久,尚从长乐听鸣钟。huì zhàng gù shān yīng dài jiǔ,shàng cóng zhǎng lè tīng míng zhōng。

寄姜白二子

唐顺之

日阅军容夜马蹄,孤怀犹畏简书稽。rì yuè jūn róng yè mǎ tí,gū huái yóu wèi jiǎn shū jī。
眼中亲识皆夷貊,梦里经营亦鼓鼙。yǎn zhōng qīn shí jiē yí mò,mèng lǐ jīng yíng yì gǔ pí。
画省熏香行载橐,石渠校籍坐然藜。huà shěng xūn xiāng xíng zài tuó,shí qú xiào jí zuò rán lí。
寄语雍容鸣玉子,可能相念到辽西。jì yǔ yōng róng míng yù zi,kě néng xiāng niàn dào liáo xī。

还姜白二子衣

唐顺之

试整戎装出汉宫,解衣何意故人同。shì zhěng róng zhuāng chū hàn gōng,jiě yī hé yì gù rén tóng。
野容聊免披颠倒,命服堪将衬黝葱。yě róng liáo miǎn pī diān dào,mìng fú kān jiāng chèn yǒu cōng。
孔阳为映朱旗色,稍敝因经紫塞风。kǒng yáng wèi yìng zhū qí sè,shāo bì yīn jīng zǐ sāi fēng。
今日还君箧笥里,依然摇曳禁垣中。jīn rì hái jūn qiè sì lǐ,yī rán yáo yè jìn yuán zhōng。

副总兵马芳芳陷虏中十二年而归在虏中亦称为骁将

唐顺之

穹庐元以射雕称,一骑常先万马腾。qióng lú yuán yǐ shè diāo chēng,yī qí cháng xiān wàn mǎ téng。
意气肯甘胡地老,勋名终属汉坛登。yì qì kěn gān hú dì lǎo,xūn míng zhōng shǔ hàn tán dēng。
斫残右臂方挥刃,殪尽追锋未释冰。zhuó cán yòu bì fāng huī rèn,yì jǐn zhuī fēng wèi shì bīng。
归自虏中还破虏,古来名将亦谁曾。guī zì lǔ zhōng hái pò lǔ,gǔ lái míng jiāng yì shuí céng。

蓟镇忆弟正之试南都

唐顺之

伏枥衰年久自甘,尔兄迂阔尔偏谙。fú lì shuāi nián jiǔ zì gān,ěr xiōng yū kuò ěr piān ān。
心窥秘算逢人噤,箧贮阴符向夜探。xīn kuī mì suàn féng rén jìn,qiè zhù yīn fú xiàng yè tàn。
犀渚青枫烟际棹,龙沙白草露中骖。xī zhǔ qīng fēng yān jì zhào,lóng shā bái cǎo lù zhōng cān。
雁行正笑难如雁,飞去飞来北又南。yàn xíng zhèng xiào nán rú yàn,fēi qù fēi lái běi yòu nán。

蓟镇忆弟正之试南都

唐顺之

狗马病多经绝塞,棣华室远隔南天。gǒu mǎ bìng duō jīng jué sāi,dì huá shì yuǎn gé nán tiān。
每思原上听鸣鹡,始讶山头望跕鸢。měi sī yuán shàng tīng míng jí,shǐ yà shān tóu wàng diǎn yuān。
可以去乎仍恋禄,无能为也更筹边。kě yǐ qù hū réng liàn lù,wú néng wèi yě gèng chóu biān。
头颅长尽山林骨,木食莎衣信有缘。tóu lú zhǎng jǐn shān lín gǔ,mù shí shā yī xìn yǒu yuán。