古诗词

月夜渡蛟门

唐顺之

大洋万里无拳石,却见群山亘海中。dà yáng wàn lǐ wú quán shí,què jiàn qún shān gèn hǎi zhōng。
忽然石壁开双峡,坐觉楼船耸半空。hū rán shí bì kāi shuāng xiá,zuò jué lóu chuán sǒng bàn kōng。
岛以户宽延满月,潮缘口窄弄惊风。dǎo yǐ hù kuān yán mǎn yuè,cháo yuán kǒu zhǎi nòng jīng fēng。
谁能一矢穿蛟窟,只忆枞阳汉武雄。shuí néng yī shǐ chuān jiāo kū,zhǐ yì cōng yáng hàn wǔ xióng。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

题王世新一枝窝三首

唐顺之

自笑名场久脱羁,敝庐岁岁理新茨。zì xiào míng chǎng jiǔ tuō jī,bì lú suì suì lǐ xīn cí。
试看绕树空三匝,何似巢林寄一枝。shì kàn rào shù kōng sān zā,hé shì cháo lín jì yī zhī。
闲行蓬藋孤飞处,晏坐榆榜敛翼时。xián xíng péng diào gū fēi chù,yàn zuò yú bǎng liǎn yì shí。
寂寞漆园千载后,心期应只许君知。jì mò qī yuán qiān zài hòu,xīn qī yīng zhǐ xǔ jūn zhī。

题王世新一枝窝三首

唐顺之

希世从来谢不能,虚闲每与道心增。xī shì cóng lái xiè bù néng,xū xián měi yǔ dào xīn zēng。
交游息处孤松对,今昔忘来一几凭。jiāo yóu xī chù gū sōng duì,jīn xī wàng lái yī jǐ píng。
夜读阴符羞说剑,醉过白社偶同僧。yè dú yīn fú xiū shuō jiàn,zuì guò bái shè ǒu tóng sēng。
如君自以鷡鹩比,借问何人是大鹏。rú jūn zì yǐ wú liáo bǐ,jiè wèn hé rén shì dà péng。

己酉送两弟正之立之赴试

唐顺之

秋水芙蓉映绿衫,殷勤送尔到江潭。qiū shuǐ fú róng yìng lǜ shān,yīn qín sòng ěr dào jiāng tán。
人能鸣世惭三凤,家有遗经是二南。rén néng míng shì cán sān fèng,jiā yǒu yí jīng shì èr nán。
文入妙来无过熟,书从疑处更须参。wén rù miào lái wú guò shú,shū cóng yí chù gèng xū cān。
远游他日看之子,下泽疑叚吾已堪。yuǎn yóu tā rì kàn zhī zi,xià zé yí jiǎ wú yǐ kān。

夜归陈渡草堂时新与诸子别去有怀二首

唐顺之

野夫也复到城市,日暮还寻四壁庐。yě fū yě fù dào chéng shì,rì mù hái xún sì bì lú。
蛩响露余将入户,人归月里又离居。qióng xiǎng lù yú jiāng rù hù,rén guī yuè lǐ yòu lí jū。
坐凭乌几都忘我,起对流萤且废书。zuò píng wū jǐ dōu wàng wǒ,qǐ duì liú yíng qiě fèi shū。
正忆青衿同舍子,别来秋兴各何如。zhèng yì qīng jīn tóng shě zi,bié lái qiū xīng gè hé rú。

夜归陈渡草堂时新与诸子别去有怀二首

唐顺之

自拟身名如郑圃,宫环半亩日长扃。zì nǐ shēn míng rú zhèng pǔ,gōng huán bàn mǔ rì zhǎng jiōng。
褐衣颇笑非怀玉,茆屋何因却聚星。hè yī pǒ xiào fēi huái yù,máo wū hé yīn què jù xīng。
树底蝉声希鼓瑟,灯前鸟字一谈经。shù dǐ chán shēng xī gǔ sè,dēng qián niǎo zì yī tán jīng。
试言吾易耐东去,未识何人是姓丁。shì yán wú yì nài dōng qù,wèi shí hé rén shì xìng dīng。

送冯子声赴试

唐顺之

与君砚席辱周旋,义理蚕丝每共研。yǔ jūn yàn xí rǔ zhōu xuán,yì lǐ cán sī měi gòng yán。
颖悟最居德祖后,声名愧出照邻前。yǐng wù zuì jū dé zǔ hòu,shēng míng kuì chū zhào lín qián。
身同槁木甘吾隐,赋就凌云羡尔贤。shēn tóng gǎo mù gān wú yǐn,fù jiù líng yún xiàn ěr xián。
莫道孙弘曾不遇,汉庭推毂在兹年。mò dào sūn hóng céng bù yù,hàn tíng tuī gǔ zài zī nián。

送褚生滔赴试

唐顺之

久撤皋比绝来往,褚生时复疑柴门。jiǔ chè gāo bǐ jué lái wǎng,chǔ shēng shí fù yí chái mén。
文有波澜堪得髓,座无笙管只清言。wén yǒu bō lán kān dé suǐ,zuò wú shēng guǎn zhǐ qīng yán。
客心落叶秋江绕,别思平芜夕鸟翻。kè xīn luò yè qiū jiāng rào,bié sī píng wú xī niǎo fān。
此去期君战胜后,归来正对菊花尊。cǐ qù qī jūn zhàn shèng hòu,guī lái zhèng duì jú huā zūn。

送诸从游应试二首

唐顺之

一壑谋身世所疏,几人相伴此闲居。yī hè móu shēn shì suǒ shū,jǐ rén xiāng bàn cǐ xián jū。
月悬山馆谈经处,雪压林皋宴坐余。yuè xuán shān guǎn tán jīng chù,xuě yā lín gāo yàn zuò yú。
向来衣钵吾将付,先辈文章子孰如。xiàng lái yī bō wú jiāng fù,xiān bèi wén zhāng zi shú rú。
亦知雅志轻青紫,好及明时早上书。yì zhī yǎ zhì qīng qīng zǐ,hǎo jí míng shí zǎo shàng shū。

送诸从游应试二首

唐顺之

几年山泽共淹留,今日公车且见求。jǐ nián shān zé gòng yān liú,jīn rì gōng chē qiě jiàn qiú。
杨柳扁舟吴苑夕,梧桐双阙汉京秋。yáng liǔ biǎn zhōu wú yuàn xī,wú tóng shuāng quē hàn jīng qiū。
清时元不弃寒士,白壁谁将笑暗投。qīng shí yuán bù qì hán shì,bái bì shuí jiāng xiào àn tóu。
都下逢人说论语,莫言师授是张侯。dōu xià féng rén shuō lùn yǔ,mò yán shī shòu shì zhāng hóu。

鄱阳别方道人

唐顺之

户庭不出已多年,千里随君意豁然。hù tíng bù chū yǐ duō nián,qiān lǐ suí jūn yì huō rán。
饮醉或歌还或泣,鬓蓬疑鬼又疑仙。yǐn zuì huò gē hái huò qì,bìn péng yí guǐ yòu yí xiān。
讵知衰凤堪为笑,且学涂龟得自全。jù zhī shuāi fèng kān wèi xiào,qiě xué tú guī dé zì quán。
今日别离何足恨,终期共住白云巅。jīn rì bié lí hé zú hèn,zhōng qī gòng zhù bái yún diān。

中秋夜同陈澄江张梦麟城壕泛月

唐顺之

森爽秋逢三五中,霜天云物坐来空。sēn shuǎng qiū féng sān wǔ zhōng,shuāng tiān yún wù zuò lái kōng。
河灌百川还小艇,寺藏荒野亦疏钟。hé guàn bǎi chuān hái xiǎo tǐng,sì cáng huāng yě yì shū zhōng。
客啸忽闻清唳雁,月圆真讶吐珠龙。kè xiào hū wén qīng lì yàn,yuè yuán zhēn yà tǔ zhū lóng。
疑君与我皆仙骨,身世何须更挂胸。yí jūn yǔ wǒ jiē xiān gǔ,shēn shì hé xū gèng guà xiōng。

和张尚书甬川新修池亭奉母登憩作

唐顺之

圣朝耆旧位登三,彩服公余乐更堪。shèng cháo qí jiù wèi dēng sān,cǎi fú gōng yú lè gèng kān。
东洛抚师双玉节,西园奉母一茅庵。dōng luò fǔ shī shuāng yù jié,xī yuán fèng mǔ yī máo ān。
春晖映处花侵户,冬笋成时竹上檐。chūn huī yìng chù huā qīn hù,dōng sǔn chéng shí zhú shàng yán。
闻道闲居新作赋,承欢养性此能兼。wén dào xián jū xīn zuò fù,chéng huān yǎng xìng cǐ néng jiān。

赠蒋璞山封君

唐顺之

早游乡校已知名,曾与宾兴听鹿鸣。zǎo yóu xiāng xiào yǐ zhī míng,céng yǔ bīn xīng tīng lù míng。
修行明经为博士,夏弦春诵课诸生。xiū xíng míng jīng wèi bó shì,xià xián chūn sòng kè zhū shēng。
官无鼎食千钟愿,老有乡国十亩情。guān wú dǐng shí qiān zhōng yuàn,lǎo yǒu xiāng guó shí mǔ qíng。
更笑嬴金何所用,仙郎作吏比冰清。gèng xiào yíng jīn hé suǒ yòng,xiān láng zuò lì bǐ bīng qīng。

赠张通政

唐顺之

五湖舟楫是家居,箧里惟携老氏书。wǔ hú zhōu jí shì jiā jū,qiè lǐ wéi xié lǎo shì shū。
几日陆沉门下省,一生心迹海东渔。jǐ rì lù chén mén xià shěng,yī shēng xīn jì hǎi dōng yú。
宾常满座嫌犹少,行不赍粮任所如。bīn cháng mǎn zuò xián yóu shǎo,xíng bù jī liáng rèn suǒ rú。
阳羡山灵相望久,独能无意命巾车。yáng xiàn shān líng xiāng wàng jiǔ,dú néng wú yì mìng jīn chē。

用韵自述

唐顺之

南村北郭任吾居,懒散何心更著书。nán cūn běi guō rèn wú jū,lǎn sàn hé xīn gèng zhù shū。
小酌或能称酒隐,直钩聊复事溪渔。xiǎo zhuó huò néng chēng jiǔ yǐn,zhí gōu liáo fù shì xī yú。
童时篆刻堪为笑,病后形骸渐不如。tóng shí zhuàn kè kān wèi xiào,bìng hòu xíng hái jiàn bù rú。
若道猖狂今又甚,穷途犹自未回车。ruò dào chāng kuáng jīn yòu shén,qióng tú yóu zì wèi huí chē。