古诗词

双寿图歌为叚翁作

唐顺之

是谁写此大椿树,爪牙缩张相攫吞。shì shuí xiě cǐ dà chūn shù,zhǎo yá suō zhāng xiāng jué tūn。
轮菌偃蹇据绝壁,气凌万木皆儿孙。lún jūn yǎn jiǎn jù jué bì,qì líng wàn mù jiē ér sūn。
似鼻似口挺奇干,半枯半嫩蟠灵根。shì bí shì kǒu tǐng qí gàn,bàn kū bàn nèn pán líng gēn。
千年神物照魑魅,满山精怪争崩奔。qiān nián shén wù zhào chī mèi,mǎn shān jīng guài zhēng bēng bēn。
树上悬泉始一线,飞洒树里成千片。shù shàng xuán quán shǐ yī xiàn,fēi sǎ shù lǐ chéng qiān piàn。
匡庐瀑布不可寻,忽向今朝眼中见。kuāng lú pù bù bù kě xún,hū xiàng jīn cháo yǎn zhōng jiàn。
立石复似五老峰,云气模糊露头面。lì shí fù shì wǔ lǎo fēng,yún qì mó hú lù tóu miàn。
可怜此树与云石,苍然一色谁能辨。kě lián cǐ shù yǔ yún shí,cāng rán yī sè shuí néng biàn。
石间异草何其多,紫芝伏兔森交罗。shí jiān yì cǎo hé qí duō,zǐ zhī fú tù sēn jiāo luó。
仙萱自是百草长,绯葩翠叶呈婀娜。xiān xuān zì shì bǎi cǎo zhǎng,fēi pā cuì yè chéng ē nà。
上承老树赖嘉荫,亦如松柏挂女萝。shàng chéng lǎo shù lài jiā yīn,yì rú sōng bǎi guà nǚ luó。
萧然相伴岁月晚,长养齐沾雨露和。xiāo rán xiāng bàn suì yuè wǎn,zhǎng yǎng qí zhān yǔ lù hé。
吾乡叚翁住东郭,夫妻七十鬓未秃。wú xiāng jiǎ wēng zhù dōng guō,fū qī qī shí bìn wèi tū。
翁家犹子擅丹青,手挥绢素为翁祝。wēng jiā yóu zi shàn dān qīng,shǒu huī juàn sù wèi wēng zhù。
一枝一茎亦有情,五百春秋递相续。yī zhī yī jīng yì yǒu qíng,wǔ bǎi chūn qiū dì xiāng xù。
请翁披图应自笑,形固可使如槁木。qǐng wēng pī tú yīng zì xiào,xíng gù kě shǐ rú gǎo mù。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

石丈

唐顺之

自是太古人,一身衣百草。zì shì tài gǔ rén,yī shēn yī bǎi cǎo。
年年只在山,怜尔亦枯槁。nián nián zhǐ zài shān,lián ěr yì kū gǎo。

苍翠亭

唐顺之

风来松涛生,风去松涛罢。fēng lái sōng tāo shēng,fēng qù sōng tāo bà。
虽非参禅客,暂此学观化。suī fēi cān chán kè,zàn cǐ xué guān huà。

会远楼

唐顺之

层楼对回溪,溪边草新绿。céng lóu duì huí xī,xī biān cǎo xīn lǜ。
不是伤春人,聊骋千里月。bù shì shāng chūn rén,liáo chěng qiān lǐ yuè。

元阳洞

唐顺之

混沌遇倏忽,误被凿一窍。hùn dùn yù shū hū,wù bèi záo yī qiào。
寄语谈玄人,此中可观妙。jì yǔ tán xuán rén,cǐ zhōng kě guān miào。

小虹桥

唐顺之

采花与汲涧,幽事俱在山。cǎi huā yǔ jí jiàn,yōu shì jù zài shān。
朝向桥上去,暮向桥上还。cháo xiàng qiáo shàng qù,mù xiàng qiáo shàng hái。

迎仙馆

唐顺之

空斋寂无人,草木自森蔚。kōng zhāi jì wú rén,cǎo mù zì sēn wèi。
不因羽客游,安得有云气。bù yīn yǔ kè yóu,ān dé yǒu yún qì。

礼星台

唐顺之

昔在明光宫,日侍北斗傍。xī zài míng guāng gōng,rì shì běi dòu bàng。
此时卧空谷,频望北斗光。cǐ shí wò kōng gǔ,pín wàng běi dòu guāng。

灵芬精舍

唐顺之

山人爱长生,辟谷亦云久。shān rén ài zhǎng shēng,pì gǔ yì yún jiǔ。
何以济朝饥,紫芝大如手。hé yǐ jì cháo jī,zǐ zhī dà rú shǒu。

山田

唐顺之

从横乱峰里,忽此见平田。cóng héng luàn fēng lǐ,hū cǐ jiàn píng tián。
不须抱瓮汲,自有峰顶泉。bù xū bào wèng jí,zì yǒu fēng dǐng quán。

山池

唐顺之

百泉自奔注,更不费疏凿。bǎi quán zì bēn zhù,gèng bù fèi shū záo。
雨歇天气清,临池看洗鹤。yǔ xiē tiān qì qīng,lín chí kàn xǐ hè。

茅亭

唐顺之

孤亭簇群岫,宴坐增悄然。gū tíng cù qún xiù,yàn zuò zēng qiāo rán。
主人何所作,多应草太玄。zhǔ rén hé suǒ zuò,duō yīng cǎo tài xuán。

良友轩

唐顺之

里中耆旧多,谈笑每相聚。lǐ zhōng qí jiù duō,tán xiào měi xiāng jù。
日暮各自归,此君独不去。rì mù gè zì guī,cǐ jūn dú bù qù。

听莺阁

唐顺之

春催金谷晓,一望百花齐。chūn cuī jīn gǔ xiǎo,yī wàng bǎi huā qí。
不作辽西梦,从渠着意啼。bù zuò liáo xī mèng,cóng qú zhe yì tí。

贺陈吏部父母荣赠二首

唐顺之

岁月生涯短,诗书世泽长。suì yuè shēng yá duǎn,shī shū shì zé zhǎng。
今看墓木拱,犹自被恩光。jīn kàn mù mù gǒng,yóu zì bèi ēn guāng。

贺陈吏部父母荣赠二首

唐顺之

翠鸐裁新服,丹沙驻旧容。cuì dí cái xīn fú,dān shā zhù jiù róng。
为问天书宠,何如石窌封。wèi wèn tiān shū chǒng,hé rú shí jiào fēng。