古诗词

点苍山歌赠雪屏赵考功

唐顺之

点苍山,十九峰,峰峰巧削玉芙蓉,炎天赤日雪不融。diǎn cāng shān,shí jiǔ fēng,fēng fēng qiǎo xuē yù fú róng,yán tiān chì rì xuě bù róng。
峰顶涌出十九泉,一峰一泉相萦缠,流到峰前共一川。fēng dǐng yǒng chū shí jiǔ quán,yī fēng yī quán xiāng yíng chán,liú dào fēng qián gòng yī chuān。
雪花乱落绿波里,迭岛连洲镜中起,是为巨海名西洱。xuě huā luàn luò lǜ bō lǐ,dié dǎo lián zhōu jìng zhōng qǐ,shì wèi jù hǎi míng xī ěr。
蒙舍当年控百蛮,山水中间凿两关,一夫守此百不攀。méng shě dāng nián kòng bǎi mán,shān shuǐ zhōng jiān záo liǎng guān,yī fū shǒu cǐ bǎi bù pān。
圣代垂裳九夷附,此地千秋罢烽戍,洱海行人日夜渡。shèng dài chuí shang jiǔ yí fù,cǐ dì qiān qiū bà fēng shù,ěr hǎi xíng rén rì yè dù。
剪除蓬藋疏街衢,歌钟绮衣盈路隅,昔日不毛今雄都。jiǎn chú péng diào shū jiē qú,gē zhōng qǐ yī yíng lù yú,xī rì bù máo jīn xióng dōu。
山中鸡犬散不取,山下乌蛮种禾黍,况乃儒风似邹鲁。shān zhōng jī quǎn sàn bù qǔ,shān xià wū mán zhǒng hé shǔ,kuàng nǎi rú fēng shì zōu lǔ。
纷纷犀象走王庭,怪石亦具山水形,尽辇中州作画屏。fēn fēn xī xiàng zǒu wáng tíng,guài shí yì jù shān shuǐ xíng,jǐn niǎn zhōng zhōu zuò huà píng。
羡君结庐山之窟,窗里诸峰互出没,夜夜读书常映雪。xiàn jūn jié lú shān zhī kū,chuāng lǐ zhū fēng hù chū méi,yè yè dú shū cháng yìng xuě。
十年簪笏系朝班,位高官要身不闲,惟有清梦到故山。shí nián zān hù xì cháo bān,wèi gāo guān yào shēn bù xián,wéi yǒu qīng mèng dào gù shān。
余亦平生好奇者,一说名山心若洒,何时与君共坐雪峰下。yú yì píng shēng hǎo qí zhě,yī shuō míng shān xīn ruò sǎ,hé shí yǔ jūn gòng zuò xuě fēng xià。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

登怀柔城

唐顺之

塞下孤城古白檀,半临平野半依山。sāi xià gū chéng gǔ bái tán,bàn lín píng yě bàn yī shān。
秋来亭徼无㷭火,官马千家苜蓿闲。qiū lái tíng jiǎo wú huǒ,guān mǎ qiān jiā mù xu xián。

登怀柔城

唐顺之

小邑萧条恰似村,日中市井巳扃门。xiǎo yì xiāo tiáo qià shì cūn,rì zhōng shì jǐng sì jiōng mén。
山田砂砾希禾黍,只有城西种果园。shān tián shā lì xī hé shǔ,zhǐ yǒu chéng xī zhǒng guǒ yuán。

题墙子岭公署中偃松署本参将府也

唐顺之

塞垣饱历雪霜寒,直上无枝只屈盘。sāi yuán bǎo lì xuě shuāng hán,zhí shàng wú zhī zhǐ qū pán。
边人自识将军树,我来权唤大夫官。biān rén zì shí jiāng jūn shù,wǒ lái quán huàn dà fū guān。

食蒜

唐顺之

三餐齑粥犹嫌秽,百味荤腥久不尝。sān cān jī zhōu yóu xián huì,bǎi wèi hūn xīng jiǔ bù cháng。
顷来食蒜如餐密,已换山中一副肠。qǐng lái shí suàn rú cān mì,yǐ huàn shān zhōng yī fù cháng。

游汤泉四首

唐顺之

幽都自古号寒门,重纩年年亦不温。yōu dōu zì gǔ hào hán mén,zhòng kuàng nián nián yì bù wēn。
信有烛龙蟠地底,乱泉喷出火珠翻。xìn yǒu zhú lóng pán dì dǐ,luàn quán pēn chū huǒ zhū fān。

游汤泉四首

唐顺之

坐看池底绚霞光,疑是莲花火里藏。zuò kàn chí dǐ xuàn xiá guāng,yí shì lián huā huǒ lǐ cáng。
借问幻师谁会此,乾坤炉冶炭阴阳。jiè wèn huàn shī shuí huì cǐ,qián kūn lú yě tàn yīn yáng。

游汤泉四首

唐顺之

戎马驱驰未息鞍,春风沂曲一盘桓。róng mǎ qū chí wèi xī ān,chūn fēng yí qū yī pán huán。
试凭活水洪炉暖,暂解儒生彻骨寒。shì píng huó shuǐ hóng lú nuǎn,zàn jiě rú shēng chè gǔ hán。

游汤泉四首

唐顺之

万树不知霜信至,两厓时见火云升。wàn shù bù zhī shuāng xìn zhì,liǎng yá shí jiàn huǒ yún shēng。
一就熏蒸聊可喜,久来还想玉壶冰。yī jiù xūn zhēng liáo kě xǐ,jiǔ lái hái xiǎng yù hú bīng。

题丰润寺中古钟

唐顺之

腰下巳磨凫氏舞,顶间仅属禹王堆。yāo xià sì mó fú shì wǔ,dǐng jiān jǐn shǔ yǔ wáng duī。
外国奇文翻不出,山僧道是海中来。wài guó qí wén fān bù chū,shān sēng dào shì hǎi zhōng lái。

游铁壁

唐顺之

一峰特竦如削铁,古松根透石纹裂。yī fēng tè sǒng rú xuē tiě,gǔ sōng gēn tòu shí wén liè。
我欲峰头看八荒,安得手中凭九节。wǒ yù fēng tóu kàn bā huāng,ān dé shǒu zhōng píng jiǔ jié。

银山寺说法台

唐顺之

秋山面面翠屏回,孤石支撑说法台。qiū shān miàn miàn cuì píng huí,gū shí zhī chēng shuō fǎ tái。
想见高僧开口处,诸峰曾与点头来。xiǎng jiàn gāo sēng kāi kǒu chù,zhū fēng céng yǔ diǎn tóu lái。

横岭

唐顺之

一畚石与一畚钱,悬绠千寻未及泉。yī běn shí yǔ yī běn qián,xuán gěng qiān xún wèi jí quán。
吹玉往时犹可诧,汲金此地更堪怜。chuī yù wǎng shí yóu kě chà,jí jīn cǐ dì gèng kān lián。

七夕公馆忆海上二首

唐顺之

牛女双星隔水明,一年一渡尚心惊。niú nǚ shuāng xīng gé shuǐ míng,yī nián yī dù shàng xīn jīng。
天河风浪何如海,海上征人昼夜行。tiān hé fēng làng hé rú hǎi,hǎi shàng zhēng rén zhòu yè xíng。

七夕公馆忆海上二首

唐顺之

一水盈孟几许遥,犹烦灵鹊为填桥。yī shuǐ yíng mèng jǐ xǔ yáo,yóu fán líng què wèi tián qiáo。
千年精卫空衔石,涨海烟波只自饶。qiān nián jīng wèi kōng xián shí,zhǎng hǎi yān bō zhǐ zì ráo。

普济寺同孟中丞作

唐顺之

宛转云峰合,微茫鸟路通。wǎn zhuǎn yún fēng hé,wēi máng niǎo lù tōng。
闲来竹林下,醉卧石房中。xián lái zhú lín xià,zuì wò shí fáng zhōng。
阴涧泉先冻,阳崖蕊尚红。yīn jiàn quán xiān dòng,yáng yá ruǐ shàng hóng。
攀萝探虎穴,憩石俯鲛宫。pān luó tàn hǔ xué,qì shí fǔ jiāo gōng。
上客思留带,山僧不避骢。shàng kè sī liú dài,shān sēng bù bì cōng。
夜深清啸发,流响入寒空。yè shēn qīng xiào fā,liú xiǎng rù hán kōng。