古诗词

金山篇送徐子与奉使江南

宗臣

昔日秦王鞭石过东海,大者并立小者卧。xī rì qín wáng biān shí guò dōng hǎi,dà zhě bìng lì xiǎo zhě wò。
东风一夜拔扶桑,片石怒走江中坐。dōng fēng yī yè bá fú sāng,piàn shí nù zǒu jiāng zhōng zuò。
仟年海若呼不回,一线沧江从此破。qiān nián hǎi ruò hū bù huí,yī xiàn cāng jiāng cóng cǐ pò。
沧江之水何处来,潇湘洞庭苍梧开。cāng jiāng zhī shuǐ hé chù lái,xiāo xiāng dòng tíng cāng wú kāi。
惊涛巨浪几万里,排空拍斗如奔雷。jīng tāo jù làng jǐ wàn lǐ,pái kōng pāi dòu rú bēn léi。
吁嗟此山何雄哉,白日不动天崔嵬。xū jiē cǐ shān hé xióng zāi,bái rì bù dòng tiān cuī wéi。
下揽吴越荆楚之秋色,上摽钟山渤海之朝虹。xià lǎn wú yuè jīng chǔ zhī qiū sè,shàng biāo zhōng shān bó hǎi zhī cháo hóng。
奇峰三百倒悬水,青枫碧树摇玲珑。qí fēng sān bǎi dào xuán shuǐ,qīng fēng bì shù yáo líng lóng。
金刹琼宇不知数,一一乱插冯夷宫。jīn shā qióng yǔ bù zhī shù,yī yī luàn chā féng yí gōng。
有时鼋鼍逐麋鹿,镇日鱼鳖追鸢鸿。yǒu shí yuán tuó zhú mí lù,zhèn rì yú biē zhuī yuān hóng。
忽然相遇不相识,莫不骇讶狼藉号天风。hū rán xiāng yù bù xiāng shí,mò bù hài yà láng jí hào tiān fēng。
白日滚滚去不穷,明月复尔临高空。bái rì gǔn gǔn qù bù qióng,míng yuè fù ěr lín gāo kōng。
万顷珊瑚碎江水,鲛人龙女纷然起。wàn qǐng shān hú suì jiāng shuǐ,jiāo rén lóng nǚ fēn rán qǐ。
以手捉之不可得,嫣然一笑沧江底。yǐ shǒu zhuō zhī bù kě dé,yān rán yī xiào cāng jiāng dǐ。
怪龙忽上崖头舞,似听山僧读禅语。guài lóng hū shàng yá tóu wǔ,shì tīng shān sēng dú chán yǔ。
龙珠上与月华争,明月不得复为主。lóng zhū shàng yǔ yuè huá zhēng,míng yuè bù dé fù wèi zhǔ。
当时赤手缚龙珠,夜半空江骤风雨。dāng shí chì shǒu fù lóng zhū,yè bàn kōng jiāng zhòu fēng yǔ。
一自此龙失其珠,日月江头怒且呼。yī zì cǐ lóng shī qí zhū,rì yuè jiāng tóu nù qiě hū。
金山昼夜叫猿鹤,丹阳南北愁菰蒲。jīn shān zhòu yè jiào yuán hè,dān yáng nán běi chóu gū pú。
徐卿仗节往三吴,渡江先上金山途。xú qīng zhàng jié wǎng sān wú,dù jiāng xiān shàng jīn shān tú。
江中怪龙壤相避,山前明月高自孤。jiāng zhōng guài lóng rǎng xiāng bì,shān qián míng yuè gāo zì gū。
妙高亭上千江秋,千江直与天门浮。miào gāo tíng shàng qiān jiāng qiū,qiān jiāng zhí yǔ tiān mén fú。
峰头明月能我留,与卿同为汗漫游。fēng tóu míng yuè néng wǒ liú,yǔ qīng tóng wèi hàn màn yóu。
上令星辰不敢收,下令江海不敢流。shàng lìng xīng chén bù gǎn shōu,xià lìng jiāng hǎi bù gǎn liú。
龙兮龙兮遁去不知几万里,即有明珠还自投,金山金山慎莫愁。lóng xī lóng xī dùn qù bù zhī jǐ wàn lǐ,jí yǒu míng zhū hái zì tóu,jīn shān jīn shān shèn mò chóu。
宗臣

宗臣

宗臣(1525~1560)明代文学家。字子相,号方城山人。兴化(今属江苏兴化)人。南宋末年著名抗金名将宗泽后人。嘉靖二十九年进士,由刑部主事调吏部,以病归,筑室百花洲上,读书其中,后历吏部稽勋员外郎,杨继盛死,臣赙以金,为严嵩所恶,出为福建参议,以御倭寇功升福建提学副使,卒官。诗文主张复古,与李攀龙等齐名,为“嘉靖七子”(后七子)之一,散文《报刘一丈书》,对当时官场丑态有所揭露,著有《宗子相集》。 宗臣的作品>>

猜您喜欢

闻岛夷将逼湖州寄怀子与二首

宗臣

汝在登天目,春来似绿林。rǔ zài dēng tiān mù,chūn lái shì lǜ lín。
荆榛黄钺入,烽燧白云深。jīng zhēn huáng yuè rù,fēng suì bái yún shēn。
百战江山色,千家陇亩心。bǎi zhàn jiāng shān sè,qiān jiā lǒng mǔ xīn。
当年一七首,应或作龙吟。dāng nián yī qī shǒu,yīng huò zuò lóng yín。

同余德甫吴明卿王元美再游张园

宗臣

为爱林塘好,频从驷马来。wèi ài lín táng hǎo,pín cóng sì mǎ lái。
仅成三日别,复作一尊开。jǐn chéng sān rì bié,fù zuò yī zūn kāi。
桥忆牵衣草,庭思待月梅。qiáo yì qiān yī cǎo,tíng sī dài yuè méi。
昔心还卤莽,此夜重徘徊。xī xīn hái lǔ mǎng,cǐ yè zhòng pái huái。

同余德甫吴明卿王元美再游张园

宗臣

畏客双尊在,留人一榻迁。wèi kè shuāng zūn zài,liú rén yī tà qiān。
浮云去万里,明月更婵娟。fú yún qù wàn lǐ,míng yuè gèng chán juān。
细柳风藏碧,新榴夜失妍。xì liǔ fēng cáng bì,xīn liú yè shī yán。
无能永兹夕,心折薜萝前。wú néng yǒng zī xī,xīn zhé bì luó qián。

同余德甫吴明卿王元美再游张园

宗臣

不尽山灵僻,难持幽思翻。bù jǐn shān líng pì,nán chí yōu sī fān。
星辰莽相照,鸟雀一何喧。xīng chén mǎng xiāng zhào,niǎo què yī hé xuān。
竹叶传金瓮,松花落石门。zhú yè chuán jīn wèng,sōng huā luò shí mén。
危峰一长啸,仿佛是昆仑。wēi fēng yī zhǎng xiào,fǎng fú shì kūn lún。

同余德甫吴明卿王元美再游张园

宗臣

何处阳春调,来同此夕歌。hé chù yáng chūn diào,lái tóng cǐ xī gē。
地能燕市有,人得楚狂多。dì néng yàn shì yǒu,rén dé chǔ kuáng duō。
把盏青天坠,题诗紫石磨。bǎ zhǎn qīng tiān zhuì,tí shī zǐ shí mó。
一呼去魍魉,词组即江河。yī hū qù wǎng liǎng,cí zǔ jí jiāng hé。

同余德甫吴明卿王元美再游张园

宗臣

零露隔金掌,长天转玉绳。líng lù gé jīn zhǎng,zhǎng tiān zhuǎn yù shéng。
夜惊群象远,狂得寸心凭。yè jīng qún xiàng yuǎn,kuáng dé cùn xīn píng。
高树歌能立,危岩暗可登。gāo shù gē néng lì,wēi yán àn kě dēng。
何当谢尘网,日日白云层。hé dāng xiè chén wǎng,rì rì bái yún céng。

问余德甫病二首

宗臣

浩荡俱燕市,萧条为马卿。hào dàng jù yàn shì,xiāo tiáo wèi mǎ qīng。
茂陵拾瑶草,消渴望金茎。mào líng shí yáo cǎo,xiāo kě wàng jīn jīng。
夕鬓裁诗短,秋云伏枕生。xī bìn cái shī duǎn,qiū yún fú zhěn shēng。
南楼今夜月,故向客愁明。nán lóu jīn yè yuè,gù xiàng kè chóu míng。

问余德甫病二首

宗臣

独怜青桂侣,高卧白云楼。dú lián qīng guì lǚ,gāo wò bái yún lóu。
见尔能称病,何人肯倦游。jiàn ěr néng chēng bìng,hé rén kěn juàn yóu。
星河双杵夕,风雨七陵秋。xīng hé shuāng chǔ xī,fēng yǔ qī líng qiū。
且莫歌芝曲,商山不易求。qiě mò gē zhī qū,shāng shān bù yì qiú。

明卿宅分得宫字

宗臣

翩翩傲世者,马上落青枫。piān piān ào shì zhě,mǎ shàng luò qīng fēng。
把酒长安月,残秋碣石鸿。bǎ jiǔ zhǎng ān yuè,cán qiū jié shí hóng。
玄芝纷下蔡,白羽急西戎。xuán zhī fēn xià cài,bái yǔ jí xī róng。
向夜寒声起,衣然入汉宫。xiàng yè hán shēng qǐ,yī rán rù hàn gōng。

立秋夜明卿元美来集二首

宗臣

尘心不自好,岁序莽相催。chén xīn bù zì hǎo,suì xù mǎng xiāng cuī。
风起千门乱,秋随二客来。fēng qǐ qiān mén luàn,qiū suí èr kè lái。
絺衣云共白,纨扇月同开。chī yī yún gòng bái,wán shàn yuè tóng kāi。
且莫悲摇落,吾惭作赋才。qiě mò bēi yáo luò,wú cán zuò fù cái。

立秋夜明卿元美来集二首

宗臣

酒至期晨漏,风来破夕阴。jiǔ zhì qī chén lòu,fēng lái pò xī yīn。
星辰垂户小,蟋蟀语庭深。xīng chén chuí hù xiǎo,xī shuài yǔ tíng shēn。
白眼千年思,青天一夜心。bái yǎn qiān nián sī,qīng tiān yī yè xīn。
并随秋色动,四顾起萧森。bìng suí qiū sè dòng,sì gù qǐ xiāo sēn。

德甫明卿元美肖甫夜过时肖甫将有使命矣得来字

宗臣

借问此何夕,秋高冀北台。jiè wèn cǐ hé xī,qiū gāo jì běi tái。
浮云万里去,明月几时来。fú yún wàn lǐ qù,míng yuè jǐ shí lái。
莫惜黄金尽,其如绿发摧。mò xī huáng jīn jǐn,qí rú lǜ fā cuī。
相逢不成醉,鼓角道途哀。xiāng féng bù chéng zuì,gǔ jiǎo dào tú āi。

答明卿给事二首

宗臣

世事凭谁问,浮生得尔同。shì shì píng shuí wèn,fú shēng dé ěr tóng。
有心俱欲折,无路不归穷。yǒu xīn jù yù zhé,wú lù bù guī qióng。
战伐乾坤色,安危将相功。zhàn fá qián kūn sè,ān wēi jiāng xiāng gōng。
君看鸣玉者,楚楚日华东。jūn kàn míng yù zhě,chǔ chǔ rì huá dōng。

答明卿给事二首

宗臣

萧然双鬓短,莽矣百忧新。xiāo rán shuāng bìn duǎn,mǎng yǐ bǎi yōu xīn。
白雪孤调世,黄金巧识人。bái xuě gū diào shì,huáng jīn qiǎo shí rén。
势应骇积羽,心或急批鳞。shì yīng hài jī yǔ,xīn huò jí pī lín。
遂恐风尘色,难图萝薜身。suì kǒng fēng chén sè,nán tú luó bì shēn。

闻子培下第赋此寄之

宗臣

怜汝不得意,上书今又回。lián rǔ bù dé yì,shàng shū jīn yòu huí。
秋风江色暮,愁见菊花开。qiū fēng jiāng sè mù,chóu jiàn jú huā kāi。
抱玉时堪泣,投珠夜更哀。bào yù shí kān qì,tóu zhū yè gèng āi。
蓟门看白雁,曾否故园来。jì mén kàn bái yàn,céng fǒu gù yuán lái。