古诗词

何侍御为予谈泰山蓬莱东海之胜令我飞动辄赋长篇

宗臣

三年不见金门客,走马相见清源陌。sān nián bù jiàn jīn mén kè,zǒu mǎ xiāng jiàn qīng yuán mò。
自言前上泰山颠,东海蓬莱皆所历。zì yán qián shàng tài shān diān,dōng hǎi péng lái jiē suǒ lì。
人传泰山高北天,层崖曲蹬路转窄。rén chuán tài shān gāo běi tiān,céng yá qū dēng lù zhuǎn zhǎi。
振衣直山最高头,恍然一啸天门白。zhèn yī zhí shān zuì gāo tóu,huǎng rán yī xiào tiān mén bái。
天门东西相对开,星斗仿佛落吾额。tiān mén dōng xī xiāng duì kāi,xīng dòu fǎng fú luò wú é。
悲风摇落吹骨寒,虽着重裘似絺绤。bēi fēng yáo luò chuī gǔ hán,suī zhe zhòng qiú shì chī xì。
三峰插入青云中,巉岩突兀倚天壁。sān fēng chā rù qīng yún zhōng,chán yán tū wù yǐ tiān bì。
日观峰头望晨日,晨日沉沉起深泽。rì guān fēng tóu wàng chén rì,chén rì chén chén qǐ shēn zé。
须臾忽上如奔马,天地四方俱色赤。xū yú hū shàng rú bēn mǎ,tiān dì sì fāng jù sè chì。
破竹裂本不可当,恍忽半空飞霹雳。pò zhú liè běn bù kě dāng,huǎng hū bàn kōng fēi pī lì。
杖策携壶行复立,一一询兹今古迹。zhàng cè xié hú xíng fù lì,yī yī xún zī jīn gǔ jì。
汉皇尚留封禅碑,秦人犹剩纪功石。hàn huáng shàng liú fēng chán bēi,qín rén yóu shèng jì gōng shí。
莲花桃花千百峰,隐隐四出如列戟。lián huā táo huā qiān bǎi fēng,yǐn yǐn sì chū rú liè jǐ。
南望吴越西望秦,万里青天起寒色。nán wàng wú yuè xī wàng qín,wàn lǐ qīng tiān qǐ hán sè。
回驾又登蓬莱山,蓬莱乃在东海侧。huí jià yòu dēng péng lái shān,péng lái nǎi zài dōng hǎi cè。
东海一去何终穷,浩荡微茫湛空碧。dōng hǎi yī qù hé zhōng qióng,hào dàng wēi máng zhàn kōng bì。
仙人共把珊瑚枝,白日观潮夜观汐。xiān rén gòng bǎ shān hú zhī,bái rì guān cháo yè guān xī。
忽然长风振天末,两仪不辨海云黑。hū rán zhǎng fēng zhèn tiān mò,liǎng yí bù biàn hǎi yún hēi。
惊波巨浪排空来,怪石奇岩怒且激。jīng bō jù làng pái kōng lái,guài shí qí yán nù qiě jī。
蛟龙奋起不可制,神鱼动尾几千尺。jiāo lóng fèn qǐ bù kě zhì,shén yú dòng wěi jǐ qiān chǐ。
左右大呼东西走,令我欲归不可得。zuǒ yòu dà hū dōng xī zǒu,lìng wǒ yù guī bù kě dé。
广陵狂客心颇雄,闻此意气满胸臆。guǎng líng kuáng kè xīn pǒ xióng,wén cǐ yì qì mǎn xiōng yì。
长剑欲摧玉女峰,短钩直下鲛人宅。zhǎng jiàn yù cuī yù nǚ fēng,duǎn gōu zhí xià jiāo rén zhái。
海中鱼龙手可搏,山中虎豹力能射。hǎi zhōng yú lóng shǒu kě bó,shān zhōng hǔ bào lì néng shè。
何时拂袖谢尘世,与君散发步天极,坐看万古乾坤自开辟。hé shí fú xiù xiè chén shì,yǔ jūn sàn fā bù tiān jí,zuò kàn wàn gǔ qián kūn zì kāi pì。
宗臣

宗臣

宗臣(1525~1560)明代文学家。字子相,号方城山人。兴化(今属江苏兴化)人。南宋末年著名抗金名将宗泽后人。嘉靖二十九年进士,由刑部主事调吏部,以病归,筑室百花洲上,读书其中,后历吏部稽勋员外郎,杨继盛死,臣赙以金,为严嵩所恶,出为福建参议,以御倭寇功升福建提学副使,卒官。诗文主张复古,与李攀龙等齐名,为“嘉靖七子”(后七子)之一,散文《报刘一丈书》,对当时官场丑态有所揭露,著有《宗子相集》。 宗臣的作品>>

猜您喜欢

哭梁公实十首

宗臣

使者春江到,传君隔岁书。shǐ zhě chūn jiāng dào,chuán jūn gé suì shū。
开函生气色,数字慰踌躇。kāi hán shēng qì sè,shù zì wèi chóu chú。
日月孤吟失,山河一病虚。rì yuè gū yín shī,shān hé yī bìng xū。
皇一深忌汝,竟不免樵渔。huáng yī shēn jì rǔ,jìng bù miǎn qiáo yú。

哭梁公实十首

宗臣

徘徊南斗下,历历少微星。pái huái nán dòu xià,lì lì shǎo wēi xīng。
一夜因风殒,高人遂不醒。yī yè yīn fēng yǔn,gāo rén suì bù xǐng。
孤云垂惨淡,万象骤沉冥。gū yún chuí cǎn dàn,wàn xiàng zhòu chén míng。
莫问西樵桂,千秋空复青。mò wèn xī qiáo guì,qiān qiū kōng fù qīng。

哭梁公实十首

宗臣

罗浮不可望,镇日紫霞封。luó fú bù kě wàng,zhèn rì zǐ xiá fēng。
尔把金光草,行吟第一峰。ěr bǎ jīn guāng cǎo,xíng yín dì yī fēng。
惊飙残薜荔,骤雨泣芙蓉。jīng biāo cán bì lì,zhòu yǔ qì fú róng。
恐逐仙人去,青天跨白龙。kǒng zhú xiān rén qù,qīng tiān kuà bái lóng。

哭梁公实十首

宗臣

汝去亦何速,人生良已浮。rǔ qù yì hé sù,rén shēng liáng yǐ fú。
苍梧一洒泪,赤石万峰愁。cāng wú yī sǎ lèi,chì shí wàn fēng chóu。
才或云霞妒,名非剑佩收。cái huò yún xiá dù,míng fēi jiàn pèi shōu。
知无封禅草,汉使不须求。zhī wú fēng chán cǎo,hàn shǐ bù xū qiú。

哭梁公实十首

宗臣

五子中原得,千秋仅一麾。wǔ zi zhōng yuán dé,qiān qiū jǐn yī huī。
壮心何遽折,吾道益堪悲。zhuàng xīn hé jù zhé,wú dào yì kān bēi。
大海东南去,天风日夜吹。dà hǎi dōng nán qù,tiān fēng rì yè chuī。
独留龙剑在,紫气斗间垂。dú liú lóng jiàn zài,zǐ qì dòu jiān chuí。

哭梁公实十首

宗臣

长安曾落日,为尔抱瑶琴。zhǎng ān céng luò rì,wèi ěr bào yáo qín。
一鼓秋云白,潇湘寒色深。yī gǔ qiū yún bái,xiāo xiāng hán sè shēn。
斯人遂不见,是物可无音。sī rén suì bù jiàn,shì wù kě wú yīn。
坐忆龙门曲,潸然泪满襟。zuò yì lóng mén qū,shān rán lèi mǎn jīn。

哭梁公实十首

宗臣

少别即成古,相逢岂在今。shǎo bié jí chéng gǔ,xiāng féng qǐ zài jīn。
黄河难北注,白日似东沉。huáng hé nán běi zhù,bái rì shì dōng chén。
天地冥鸿志,文章逐鹿心。tiān dì míng hóng zhì,wén zhāng zhú lù xīn。
悲风吹大壑,夜夜助萧森。bēi fēng chuī dà hè,yè yè zhù xiāo sēn。

哭梁公实十首

宗臣

汉省空题柱,文园早闭关。hàn shěng kōng tí zhù,wén yuán zǎo bì guān。
生难看白发,死岂负青山。shēng nán kàn bái fā,sǐ qǐ fù qīng shān。
天柱浮云色,茫茫去不还。tiān zhù fú yún sè,máng máng qù bù hái。
肯思黄石侣,万一到人间。kěn sī huáng shí lǚ,wàn yī dào rén jiān。

哭梁公实十首

宗臣

浮世谁能免,如君独可哀。fú shì shuí néng miǎn,rú jūn dú kě āi。
荒榛满天地,玉树莽尘埃。huāng zhēn mǎn tiān dì,yù shù mǎng chén āi。
裘马偏穷路,江山不尽才。qiú mǎ piān qióng lù,jiāng shān bù jǐn cái。
更怜击筑者,萧索蓟门台。gèng lián jī zhù zhě,xiāo suǒ jì mén tái。

初夏夜同明卿元美游张氏园亭五首

宗臣

尘途忽到此,世事顿相违。chén tú hū dào cǐ,shì shì dùn xiāng wéi。
月色轻随马,松枝乱拂衣。yuè sè qīng suí mǎ,sōng zhī luàn fú yī。
相逢青满眼,并对绿成围。xiāng féng qīng mǎn yǎn,bìng duì lǜ chéng wéi。
便作幽栖得,何须问钓矶。biàn zuò yōu qī dé,hé xū wèn diào jī。

初夏夜同明卿元美游张氏园亭五首

宗臣

倏尔过山雨,萧然对石栏。shū ěr guò shān yǔ,xiāo rán duì shí lán。
双衣絺绤薄,五月薜萝寒。shuāng yī chī xì báo,wǔ yuè bì luó hán。
高竹翠难把,新松秀可餐。gāo zhú cuì nán bǎ,xīn sōng xiù kě cān。
吴歌况在耳,真作故园看。wú gē kuàng zài ěr,zhēn zuò gù yuán kàn。

初夏夜同明卿元美游张氏园亭五首

宗臣

一径杳然入,参差绝可怜。yī jìng yǎo rán rù,cān chà jué kě lián。
古台荒自出,石磴曲相悬。gǔ tái huāng zì chū,shí dèng qū xiāng xuán。
林密难窥月,枝高易破天。lín mì nán kuī yuè,zhī gāo yì pò tiān。
谁能吹玉笛,吾欲弄苍烟。shuí néng chuī yù dí,wú yù nòng cāng yān。

初夏夜同明卿元美游张氏园亭五首

宗臣

太虚何必问,一壑坐相收。tài xū hé bì wèn,yī hè zuò xiāng shōu。
橘柚山形古,藤萝石壁幽。jú yòu shān xíng gǔ,téng luó shí bì yōu。
杯疑天外把,人似月中游。bēi yí tiān wài bǎ,rén shì yuè zhōng yóu。
莫作霓裳曲,翩翩不可留。mò zuò ní shang qū,piān piān bù kě liú。

初夏夜同明卿元美游张氏园亭五首

宗臣

夜色乱相射,幽人那可禁。yè sè luàn xiāng shè,yōu rén nà kě jìn。
天流孤月白,庭落大槐阴。tiān liú gū yuè bái,tíng luò dà huái yīn。
忽起千秋思,能空万里心。hū qǐ qiān qiū sī,néng kōng wàn lǐ xīn。
长吟一汗漫,纤露下衣襟。zhǎng yín yī hàn màn,xiān lù xià yī jīn。

闻岛夷将逼湖州寄怀子与二首

宗臣

兵已苍生苦,书仍赤羽愁。bīng yǐ cāng shēng kǔ,shū réng chì yǔ chóu。
风吹远海立,潮压太湖流。fēng chuī yuǎn hǎi lì,cháo yā tài hú liú。
鼓角天应裂,鲸鲵日不收。gǔ jiǎo tiān yīng liè,jīng ní rì bù shōu。
桃花藏战色,慎莫问渔舟。táo huā cáng zhàn sè,shèn mò wèn yú zhōu。