古诗词

葬花吟

曹雪芹

花谢花飞花满天,红消香断有谁怜?huā xiè huā fēi huā mǎn tiān,hóng xiāo xiāng duàn yǒu shuí lián?
游丝软系飘春榭,落絮轻沾扑绣帘。yóu sī ruǎn xì piāo chūn xiè,luò xù qīng zhān pū xiù lián。
闺中女儿惜春暮,愁绪满怀无释处。guī zhōng nǚ ér xī chūn mù,chóu xù mǎn huái wú shì chù。
手把花锄出绣帘,忍踏落花来复去。shǒu bǎ huā chú chū xiù lián,rěn tà luò huā lái fù qù。
柳丝榆荚自芳菲,不管桃飘与李飞;liǔ sī yú jiá zì fāng fēi,bù guǎn táo piāo yǔ lǐ fēi;
桃李明年能再发,明年闺中知有谁?táo lǐ míng nián néng zài fā,míng nián guī zhōng zhī yǒu shuí?
三月香巢已垒成,梁间燕子太无情!sān yuè xiāng cháo yǐ lěi chéng,liáng jiān yàn zi tài wú qíng!
明年花发虽可啄,却不道人去梁空巢也倾。míng nián huā fā suī kě zhuó,què bù dào rén qù liáng kōng cháo yě qīng。
一年三百六十日,风刀霜剑严相逼;yī nián sān bǎi liù shí rì,fēng dāo shuāng jiàn yán xiāng bī;
明媚鲜妍能几时,一朝漂泊难寻觅。míng mèi xiān yán néng jǐ shí,yī cháo piāo pō nán xún mì。
花开易见落难寻,阶前愁杀葬花人,huā kāi yì jiàn luò nán xún,jiē qián chóu shā zàng huā rén,
独倚花锄泪暗洒,洒上空枝见血痕。dú yǐ huā chú lèi àn sǎ,sǎ shàng kōng zhī jiàn xuè hén。
杜鹃无语正黄昏,荷锄归去掩重门;dù juān wú yǔ zhèng huáng hūn,hé chú guī qù yǎn zhòng mén;
青灯照壁人初睡,冷雨敲窗被未温。qīng dēng zhào bì rén chū shuì,lěng yǔ qiāo chuāng bèi wèi wēn。
怪奴底事倍伤神?半为怜春半恼春。guài nú dǐ shì bèi shāng shén?bàn wèi lián chūn bàn nǎo chūn。
怜春忽至恼忽去,至又无言去不闻。lián chūn hū zhì nǎo hū qù,zhì yòu wú yán qù bù wén。
昨宵庭外悲歌发,知是花魂与鸟魂?zuó xiāo tíng wài bēi gē fā,zhī shì huā hún yǔ niǎo hún?
花魂鸟魂总难留,鸟自无言花自羞;huā hún niǎo hún zǒng nán liú,niǎo zì wú yán huā zì xiū;
愿侬此日生双翼,随花飞到天尽头。yuàn nóng cǐ rì shēng shuāng yì,suí huā fēi dào tiān jǐn tóu。
天尽头,何处有香丘?tiān jǐn tóu,hé chù yǒu xiāng qiū?
未若锦囊收艳骨,一抔净土掩风流。wèi ruò jǐn náng shōu yàn gǔ,yī póu jìng tǔ yǎn fēng liú。
质本洁来还洁去,强于污淖陷渠沟。zhì běn jié lái hái jié qù,qiáng yú wū nào xiàn qú gōu。
尔今死去侬收葬,未卜侬身何日丧?ěr jīn sǐ qù nóng shōu zàng,wèi bo nóng shēn hé rì sàng?
侬今葬花人笑痴,他年葬侬知是谁?nóng jīn zàng huā rén xiào chī,tā nián zàng nóng zhī shì shuí?
试看春残花渐落,便是红颜老死时;shì kàn chūn cán huā jiàn luò,biàn shì hóng yán lǎo sǐ shí;
一朝春尽红颜老,花落人亡两不知!yī cháo chūn jǐn hóng yán lǎo,huā luò rén wáng liǎng bù zhī!
曹雪芹

曹雪芹

曹雪芹,名霑,字梦阮,号雪芹,又号芹溪、芹圃。清代著名文学家,小说家。先祖为中原汉人,满洲正白旗包衣出身。素性放达,曾身杂优伶而被钥空房。爱好研究广泛:金石、诗书、绘画、园林、中医、织补、工艺、饮食等。他出身于一个“百年望族”的大官僚地主家庭,因家庭的衰败饱尝人世辛酸,后以坚韧不拔之毅力,历经多年艰辛创作出极具思想性、艺术性的伟大作品《红楼梦》。 曹雪芹的作品>>

猜您喜欢

题自画石

曹雪芹

爱此一拳石,玲珑出自然。ài cǐ yī quán shí,líng lóng chū zì rán。
溯源应太古,堕世又何年?sù yuán yīng tài gǔ,duò shì yòu hé nián?
有志归完璞,无才去补天。yǒu zhì guī wán pú,wú cái qù bǔ tiān。
不求邀众赏,潇洒做顽仙。bù qiú yāo zhòng shǎng,xiāo sǎ zuò wán xiān。

回前诗

曹雪芹

浮生着甚苦奔忙,盛席华筵终散场。fú shēng zhe shén kǔ bēn máng,shèng xí huá yán zhōng sàn chǎng。
悲喜千般同幻渺,古今一梦尽荒唐。bēi xǐ qiān bān tóng huàn miǎo,gǔ jīn yī mèng jǐn huāng táng。
漫言红袖啼痕重,更有情痴抱恨长。màn yán hóng xiù tí hén zhòng,gèng yǒu qíng chī bào hèn zhǎng。
字字看来皆是血,十年辛苦不寻常。zì zì kàn lái jiē shì xuè,shí nián xīn kǔ bù xún cháng。

问菊

曹雪芹

欲讯秋情众莫知,喃喃负手叩东篱。yù xùn qiū qíng zhòng mò zhī,nán nán fù shǒu kòu dōng lí。
孤标傲世偕谁隐,一样花开为底迟?gū biāo ào shì xié shuí yǐn,yī yàng huā kāi wèi dǐ chí?
圃露庭霜何寂寞,鸿归蛩病可相思?pǔ lù tíng shuāng hé jì mò,hóng guī qióng bìng kě xiāng sī?
休言举世无谈者,解语何妨片语时。xiū yán jǔ shì wú tán zhě,jiě yǔ hé fáng piàn yǔ shí。

咏白海棠

曹雪芹

珍重芳姿昼掩门,自携手瓮灌苔盆。zhēn zhòng fāng zī zhòu yǎn mén,zì xié shǒu wèng guàn tái pén。
胭脂洗出秋阶影,冰雪招来露砌魂。yān zhī xǐ chū qiū jiē yǐng,bīng xuě zhāo lái lù qì hún。
淡极始知花更艳,愁多焉得玉无痕。dàn jí shǐ zhī huā gèng yàn,chóu duō yān dé yù wú hén。
欲偿白帝凭清洁,不语婷婷日又昏。yù cháng bái dì píng qīng jié,bù yǔ tíng tíng rì yòu hūn。

咏白海棠

曹雪芹

蘅芷阶通萝薜门,也宜墙角也宜盆。héng zhǐ jiē tōng luó bì mén,yě yí qiáng jiǎo yě yí pén。
花因喜洁难寻偶,人为悲秋易断魂。huā yīn xǐ jié nán xún ǒu,rén wèi bēi qiū yì duàn hún。
玉烛滴干风里泪,晶帘隔破月中痕。yù zhú dī gàn fēng lǐ lèi,jīng lián gé pò yuè zhōng hén。
幽情欲向嫦娥诉,无奈虚廊夜色昏。yōu qíng yù xiàng cháng é sù,wú nài xū láng yè sè hūn。

咏白海棠·半卷湘帘半掩门

曹雪芹

半卷湘帘半掩门,碾冰为土玉为盆。bàn juǎn xiāng lián bàn yǎn mén,niǎn bīng wèi tǔ yù wèi pén。
偷来梨蕊三分白,借得梅花一缕魂。tōu lái lí ruǐ sān fēn bái,jiè dé méi huā yī lǚ hún。
月窟仙人缝缟袂,秋闺怨女拭啼痕。yuè kū xiān rén fèng gǎo mèi,qiū guī yuàn nǚ shì tí hén。
娇羞默默同谁诉,倦倚西风夜已昏。jiāo xiū mò mò tóng shuí sù,juàn yǐ xī fēng yè yǐ hūn。

咏白海棠

曹雪芹

斜阳寒草带重门,苔翠盈铺雨后盆。xié yáng hán cǎo dài zhòng mén,tái cuì yíng pù yǔ hòu pén。
玉是精神难比洁,雪为肌骨易销魂。yù shì jīng shén nán bǐ jié,xuě wèi jī gǔ yì xiāo hún。
芳心一点娇无力,倩影三更月有痕。fāng xīn yī diǎn jiāo wú lì,qiàn yǐng sān gèng yuè yǒu hén。
莫谓缟仙能羽化,多情伴我咏黄昏。mò wèi gǎo xiān néng yǔ huà,duō qíng bàn wǒ yǒng huáng hūn。

嘲顽石幻相

曹雪芹

女娲炼石已荒唐,又向荒唐演大荒。nǚ wā liàn shí yǐ huāng táng,yòu xiàng huāng táng yǎn dà huāng。
失去幽灵真境界,幻来亲就臭皮囊。shī qù yōu líng zhēn jìng jiè,huàn lái qīn jiù chòu pí náng。
好知运败金无彩,堪叹时乖玉不光。hǎo zhī yùn bài jīn wú cǎi,kān tàn shí guāi yù bù guāng。
白骨如山忘姓氏,无非公子与红妆。bái gǔ rú shān wàng xìng shì,wú fēi gōng zi yǔ hóng zhuāng。

簪菊

曹雪芹

瓶供篱栽日日忙,折来休认镜中妆。píng gōng lí zāi rì rì máng,zhé lái xiū rèn jìng zhōng zhuāng。
长安公子因花癖,彭泽先生是酒狂。zhǎng ān gōng zi yīn huā pǐ,péng zé xiān shēng shì jiǔ kuáng。
短鬓冷沾三径露,葛巾香染九秋霜。duǎn bìn lěng zhān sān jìng lù,gé jīn xiāng rǎn jiǔ qiū shuāng。
高情不入时人眼,拍手凭他笑路旁。gāo qíng bù rù shí rén yǎn,pāi shǒu píng tā xiào lù páng。

螃蟹咏

曹雪芹

桂霭桐阴坐举殇,长安涎口盼重阳。guì ǎi tóng yīn zuò jǔ shāng,zhǎng ān xián kǒu pàn zhòng yáng。
眼前道路无经纬,皮里春秋空黑黄。yǎn qián dào lù wú jīng wěi,pí lǐ chūn qiū kōng hēi huáng。
酒未敌腥还用菊,性防积冷定须姜。jiǔ wèi dí xīng hái yòng jú,xìng fáng jī lěng dìng xū jiāng。
于今落釜成何益,月浦空余禾黍香。yú jīn luò fǔ chéng hé yì,yuè pǔ kōng yú hé shǔ xiāng。

金陵十二钗正册巧姐

曹雪芹

势败休云贵,家亡莫论亲。shì bài xiū yún guì,jiā wáng mò lùn qīn。
偶因济村妇,巧得遇恩人。ǒu yīn jì cūn fù,qiǎo dé yù ēn rén。

金陵十二钗正册妙玉

曹雪芹

欲洁何曾洁,云空未必空。yù jié hé céng jié,yún kōng wèi bì kōng。
可怜金玉质,终陷淖泥中。kě lián jīn yù zhì,zhōng xiàn nào ní zhōng。

金陵十二钗正册贾迎春

曹雪芹

子系中山狼,得志便猖狂。zi xì zhōng shān láng,dé zhì biàn chāng kuáng。
金闺花柳质,一载赴黄粱。jīn guī huā liǔ zhì,yī zài fù huáng liáng。

春梦歌

曹雪芹

春梦随云散,飞花逐水流。chūn mèng suí yún sàn,fēi huā zhú shuǐ liú。
寄言众儿女,何必觅闲愁。jì yán zhòng ér nǚ,hé bì mì xián chóu。

第十七回回前诗

曹雪芹

豪华虽足羡,离别却难堪。háo huá suī zú xiàn,lí bié què nán kān。
博得虚名在,谁人识苦甘?bó dé xū míng zài,shuí rén shí kǔ gān?
971234567