古诗词

虎丘

陈鹏年

尘鞅删除半向闲,青鞋布袜也看山。chén yāng shān chú bàn xiàng xián,qīng xié bù wà yě kàn shān。
离宫路出云霄上,法驾春留紫翠间。lí gōng lù chū yún xiāo shàng,fǎ jià chūn liú zǐ cuì jiān。
代谢已怜金气尽,再来偏笑石头顽。dài xiè yǐ lián jīn qì jǐn,zài lái piān xiào shí tóu wán。
楝花风后游人歇,一任鸥盟数往还。liàn huā fēng hòu yóu rén xiē,yī rèn ōu méng shù wǎng hái。

陈鹏年

清湖南湘潭人,字北溟,又字沧洲。康熙三十年进士,授浙江西安知县。历浙江西安、江南山阳知县,累擢为江宁知府。四十四年,圣祖南巡时,总督阿山欲加赋为供应之用,鹏年力持不可而止。事后,被借故诬劾下狱,江宁人为之罢市,终仍夺官。后再起为苏州知府,官至河道总督,卒于任。卒谥恪勤。有《道荣堂文集》、《喝月词》、《历仕政略》、《河工条约》等。 陈鹏年的作品>>

猜您喜欢

两割肉行

陈鹏年

松明孝妇两臂枯,刀痕溅血双模糊。sōng míng xiào fù liǎng bì kū,dāo hén jiàn xuè shuāng mó hú。
一救阿翁一奠夫,肌肤刲尽形容癯。yī jiù ā wēng yī diàn fū,jī fū kuī jǐn xíng róng qú。
翁病不廖夫不起,儿命虽存顷刻耳。wēng bìng bù liào fū bù qǐ,ér mìng suī cún qǐng kè ěr。
捐躯不得且割身,以盏羹汤尽生死。juān qū bù dé qiě gē shēn,yǐ zhǎn gēng tāng jǐn shēng sǐ。
鬼神夜泣天为愁,病者旋愈死已休。guǐ shén yè qì tiān wèi chóu,bìng zhě xuán yù sǐ yǐ xiū。
只今七十获遐福,寿考百岁焉能酬。zhǐ jīn qī shí huò xiá fú,shòu kǎo bǎi suì yān néng chóu。
臂瘢夜寒老泪湿,阶下儿孙早林立。bì bān yè hán lǎo lèi shī,jiē xià ér sūn zǎo lín lì。
拖青曳紫共扶持,笑口聊开锦堂集。tuō qīng yè zǐ gòng fú chí,xiào kǒu liáo kāi jǐn táng jí。
君不见当时松明村,仓卒盗贼如云屯。jūn bù jiàn dāng shí sōng míng cūn,cāng zú dào zéi rú yún tún。
一开孝妇即却走,乡闾无恙鸡犬存。yī kāi xiào fù jí què zǒu,xiāng lǘ wú yàng jī quǎn cún。
此事流传咸叹息,立懦廉顽本奇特。cǐ shì liú chuán xián tàn xī,lì nuò lián wán běn qí tè。
世上岂无枭獍与穷奇,解道平人不如贼。shì shàng qǐ wú xiāo jìng yǔ qióng qí,jiě dào píng rén bù rú zéi。
1612