古诗词

月华山歌为梁道士作

陈鹏年

我昔看山到京口,郭璞坟前洒杯酒。wǒ xī kàn shān dào jīng kǒu,guō pú fén qián sǎ bēi jiǔ。
扬子渡头争渡急,不使焦山落吾手。yáng zi dù tóu zhēng dù jí,bù shǐ jiāo shān luò wú shǒu。
廿年宦海吴越游,天驷之乘沙棠舟。niàn nián huàn hǎi wú yuè yóu,tiān sì zhī chéng shā táng zhōu。
元规障尘满天地,蓬壶那得寻丹丘。yuán guī zhàng chén mǎn tiān dì,péng hú nà dé xún dān qiū。
去年长夏凡再至,停桡一上江天寺。qù nián zhǎng xià fán zài zhì,tíng ráo yī shàng jiāng tiān sì。
江波㶁㶁鸣向人,手板腰围汗流渍。jiāng bō guó guó míng xiàng rén,shǒu bǎn yāo wéi hàn liú zì。
深秋奉檄驰江干,快遂初衣返钓竿。shēn qiū fèng xí chí jiāng gàn,kuài suì chū yī fǎn diào gān。
黄茅雨湿鹧鸪叫,欲归不归行路难。huáng máo yǔ shī zhè gū jiào,yù guī bù guī xíng lù nán。
南冠驱迫何匆遽,遥指月华最深处。nán guān qū pò hé cōng jù,yáo zhǐ yuè huá zuì shēn chù。
四时羁绊五六人,暂借丹房度朝暮。sì shí jī bàn wǔ liù rén,zàn jiè dān fáng dù cháo mù。
丹房老子人姓梁,双瞳炯炯眉发黄。dān fáng lǎo zi rén xìng liáng,shuāng tóng jiǒng jiǒng méi fā huáng。
尽日低头弄柔翰,一生古貌游羲皇。jǐn rì dī tóu nòng róu hàn,yī shēng gǔ mào yóu xī huáng。
深山穷谷君合止,胡为混迹红尘里。shēn shān qióng gǔ jūn hé zhǐ,hú wèi hùn jì hóng chén lǐ。
为言咫尺即瀛洲,试看天吴移海水。wèi yán zhǐ chǐ jí yíng zhōu,shì kàn tiān wú yí hǎi shuǐ。
仙人自昔好楼居,我亦蒲团坐碧虚。xiān rén zì xī hǎo lóu jū,wǒ yì pú tuán zuò bì xū。
写罢《黄庭》梦灵对,手招老鹤眼蘧庐。xiě bà huáng tíng mèng líng duì,shǒu zhāo lǎo hè yǎn qú lú。
月华之山山色好,俯视群山揖苍昊。yuè huá zhī shān shān sè hǎo,fǔ shì qún shān yī cāng hào。
儿时住此今白头,银杏手栽成合抱。ér shí zhù cǐ jīn bái tóu,yín xìng shǒu zāi chéng hé bào。
月华之山高嵯峨,三山海面浮髻螺。yuè huá zhī shān gāo cuó é,sān shān hǎi miàn fú jì luó。
下瞰鱼龙等幺麽,兴来赌尽山阴鹅。xià kàn yú lóng děng yāo mó,xīng lái dǔ jǐn shān yīn é。
屈指今年才六十,故旧儿孙且云集。qū zhǐ jīn nián cái liù shí,gù jiù ér sūn qiě yún jí。
好贮麟脯泛流霞,不采芝肪煮白石。hǎo zhù lín pú fàn liú xiá,bù cǎi zhī fáng zhǔ bái shí。
酌君酒,祝君篇,我兹与尔非少年。zhuó jūn jiǔ,zhù jūn piān,wǒ zī yǔ ěr fēi shǎo nián。
人生三万六千日,但得长闲不羡仙。rén shēng sān wàn liù qiān rì,dàn dé zhǎng xián bù xiàn xiān。

陈鹏年

清湖南湘潭人,字北溟,又字沧洲。康熙三十年进士,授浙江西安知县。历浙江西安、江南山阳知县,累擢为江宁知府。四十四年,圣祖南巡时,总督阿山欲加赋为供应之用,鹏年力持不可而止。事后,被借故诬劾下狱,江宁人为之罢市,终仍夺官。后再起为苏州知府,官至河道总督,卒于任。卒谥恪勤。有《道荣堂文集》、《喝月词》、《历仕政略》、《河工条约》等。 陈鹏年的作品>>

猜您喜欢

两割肉行

陈鹏年

松明孝妇两臂枯,刀痕溅血双模糊。sōng míng xiào fù liǎng bì kū,dāo hén jiàn xuè shuāng mó hú。
一救阿翁一奠夫,肌肤刲尽形容癯。yī jiù ā wēng yī diàn fū,jī fū kuī jǐn xíng róng qú。
翁病不廖夫不起,儿命虽存顷刻耳。wēng bìng bù liào fū bù qǐ,ér mìng suī cún qǐng kè ěr。
捐躯不得且割身,以盏羹汤尽生死。juān qū bù dé qiě gē shēn,yǐ zhǎn gēng tāng jǐn shēng sǐ。
鬼神夜泣天为愁,病者旋愈死已休。guǐ shén yè qì tiān wèi chóu,bìng zhě xuán yù sǐ yǐ xiū。
只今七十获遐福,寿考百岁焉能酬。zhǐ jīn qī shí huò xiá fú,shòu kǎo bǎi suì yān néng chóu。
臂瘢夜寒老泪湿,阶下儿孙早林立。bì bān yè hán lǎo lèi shī,jiē xià ér sūn zǎo lín lì。
拖青曳紫共扶持,笑口聊开锦堂集。tuō qīng yè zǐ gòng fú chí,xiào kǒu liáo kāi jǐn táng jí。
君不见当时松明村,仓卒盗贼如云屯。jūn bù jiàn dāng shí sōng míng cūn,cāng zú dào zéi rú yún tún。
一开孝妇即却走,乡闾无恙鸡犬存。yī kāi xiào fù jí què zǒu,xiāng lǘ wú yàng jī quǎn cún。
此事流传咸叹息,立懦廉顽本奇特。cǐ shì liú chuán xián tàn xī,lì nuò lián wán běn qí tè。
世上岂无枭獍与穷奇,解道平人不如贼。shì shàng qǐ wú xiāo jìng yǔ qióng qí,jiě dào píng rén bù rú zéi。
1612