古诗词

赠相士李子朴

李希圣

云起龙骧恐不终,登坛狗盗当英雄。yún qǐ lóng xiāng kǒng bù zhōng,dēng tán gǒu dào dāng yīng xióng。
休将反骨疑刘濞,未肯推心对蒯通。xiū jiāng fǎn gǔ yí liú bì,wèi kěn tuī xīn duì kuǎi tōng。
世事已从蓝面鬼,人生须作黑头公。shì shì yǐ cóng lán miàn guǐ,rén shēng xū zuò hēi tóu gōng。
近来别有封侯相,都在书佣饿隶中。jìn lái bié yǒu fēng hóu xiāng,dōu zài shū yōng è lì zhōng。

李希圣

清湖南湘乡人,字亦元。光绪十八年进士,官刑部主事。初治训诂,工诗文。通古今治法,尝纂《光绪会计录》以总综财赋。又草《律例损益议》,张百熙等皆极重之。百熙奉诏管学,引以为助。 李希圣的作品>>

猜您喜欢

题章价人铜官感旧圆补

李希圣

旌旗照水如火红,鼓声直挟江流东。jīng qí zhào shuǐ rú huǒ hóng,gǔ shēng zhí xié jiāng liú dōng。
督师矫矫人中龙,马蹄欲踏吴门空。dū shī jiǎo jiǎo rén zhōng lóng,mǎ tí yù tà wú mén kōng。
三年坐待桑田变,试手韬钤万人羡。sān nián zuò dài sāng tián biàn,shì shǒu tāo qián wàn rén xiàn。
纶巾儒服本风流,岂意虚摇憔荣扇。lún jīn rú fú běn fēng liú,qǐ yì xū yáo qiáo róng shàn。
兵家形势太无凭,咫尺江湖一掷轻。bīng jiā xíng shì tài wú píng,zhǐ chǐ jiāng hú yī zhì qīng。
国士恩深惭报称,天高不肯照精诚。guó shì ēn shēn cán bào chēng,tiān gāo bù kěn zhào jīng chéng。
猩猩啼烟鬼啸雨,千载冤魂相唤语。xīng xīng tí yān guǐ xiào yǔ,qiān zài yuān hún xiāng huàn yǔ。
回首苍梧云正愁,孤臣欲作湘累死。huí shǒu cāng wú yún zhèng chóu,gū chén yù zuò xiāng lèi sǐ。
文藻江山已不存,何人偏解续招魂。wén zǎo jiāng shān yǐ bù cún,hé rén piān jiě xù zhāo hún。
高唐置酒论畴昔,一蛇在野龙在门。gāo táng zhì jiǔ lùn chóu xī,yī shé zài yě lóng zài mén。
半壁功名何草草,健儿散尽遗民老。bàn bì gōng míng hé cǎo cǎo,jiàn ér sàn jǐn yí mín lǎo。
岂知成败本由天,书生苦说封侯好。qǐ zhī chéng bài běn yóu tiān,shū shēng kǔ shuō fēng hóu hǎo。
月落潮平又一时,至今乌鹊尚南飞。yuè luò cháo píng yòu yī shí,zhì jīn wū què shàng nán fēi。
行人莫问当年事,乱后青山有是非。xíng rén mò wèn dāng nián shì,luàn hòu qīng shān yǒu shì fēi。
196«891011121314