古诗词

偕梓材、洛翘、师竹、芝生作消暑集,尝白莲花瓣,分得渔字

许传霈

采采白莲花,池塘半亩馀。cǎi cǎi bái lián huā,chí táng bàn mǔ yú。
明霞落波晚,红日照林初。míng xiá luò bō wǎn,hóng rì zhào lín chū。
嘉宾常欢聚,消暑足清娱。jiā bīn cháng huān jù,xiāo shǔ zú qīng yú。
鸡豚苦下箸,瓜果足园蔬。jī tún kǔ xià zhù,guā guǒ zú yuán shū。
主人出新意,折花充庖厨。zhǔ rén chū xīn yì,zhé huā chōng páo chú。
我曾餐兰菊,秀色并可茹。wǒ céng cān lán jú,xiù sè bìng kě rú。
天地为炉炭,山水得膏腴。tiān dì wèi lú tàn,shān shuǐ dé gāo yú。
况此白菡萏,清不染泥淤。kuàng cǐ bái hàn dàn,qīng bù rǎn ní yū。
烹调妙燔炙,瓣瓣落瑶琚。pēng diào miào fán zhì,bàn bàn luò yáo jū。
奉出白玉盘,香味与之俱。fèng chū bái yù pán,xiāng wèi yǔ zhī jù。
清气沦骨髓,芳泽润肌肤。qīng qì lún gǔ suǐ,fāng zé rùn jī fū。
催诗分雪藕,酌酒和琼酥。cuī shī fēn xuě ǒu,zhuó jiǔ hé qióng sū。
充我冰洁肠,烦热快涤除。chōng wǒ bīng jié cháng,fán rè kuài dí chú。
彼哉尘俗子,未许为酒徒。bǐ zāi chén sú zi,wèi xǔ wèi jiǔ tú。
膏粱涂痴腹,粗粝饱腐儒。gāo liáng tú chī fù,cū lì bǎo fǔ rú。
爱花花愈憎,臭味自然殊。ài huā huā yù zēng,chòu wèi zì rán shū。
若使餐此莲,出污而入污。ruò shǐ cān cǐ lián,chū wū ér rù wū。
安得素心侣,英华共含咀。ān dé sù xīn lǚ,yīng huá gòng hán jǔ。
邀花入肺腑,谅勿蒙其辜。yāo huā rù fèi fǔ,liàng wù méng qí gū。
座客发狂笑,语奇天下无。zuò kè fā kuáng xiào,yǔ qí tiān xià wú。
花不用钱买,酒岂为我沽。huā bù yòng qián mǎi,jiǔ qǐ wèi wǒ gū。
今夕尽足乐,心事梦樵渔。jīn xī jǐn zú lè,xīn shì mèng qiáo yú。

许传霈

许传霈,清道光二十三年生,上虞人,宦游杭州等地。曾为东阳乡试考官(《一诚斋诗集》中有《襄校东阳县试卷事竣柬梓材》),嗜篆刻、擅金石考据,有诗名。尝与汪苇塘、施衡甫(继常,曾考考证汉三老碑出土地)诸公结诗社,唱和不断,一时风流。平生诗词汇为《一诚斋诗存》传世。《海宁州志稿》其为原撰,于海宁地方史志有筚路蓝缕之功。 许传霈的作品>>

猜您喜欢

落花

许传霈

一庭芳草堕残红,消尽春光满眼中。yī tíng fāng cǎo duò cán hóng,xiāo jǐn chūn guāng mǎn yǎn zhōng。
大半东皇妒艳色,莫教零落怨东风。dà bàn dōng huáng dù yàn sè,mò jiào líng luò yuàn dōng fēng。

雨中舟行

许传霈

几扇柴扉临水开,稻田湾里橹声来。jǐ shàn chái fēi lín shuǐ kāi,dào tián wān lǐ lǔ shēng lái。
波纹细皱江如练,雨不催诗诗自催。bō wén xì zhòu jiāng rú liàn,yǔ bù cuī shī shī zì cuī。

雨中舟行

许传霈

天空岸远认模糊,江树蒙蒙山有无。tiān kōng àn yuǎn rèn mó hú,jiāng shù méng méng shān yǒu wú。
一幅丹青浓水墨,教人重绘辋川图。yī fú dān qīng nóng shuǐ mò,jiào rén zhòng huì wǎng chuān tú。

分得糟蟹

许传霈

新酿开时晚稻红,霜螯买向五湖东。xīn niàng kāi shí wǎn dào hóng,shuāng áo mǎi xiàng wǔ hú dōng。
醉乡风味知何似,一笑烦君入瓮中。zuì xiāng fēng wèi zhī hé shì,yī xiào fán jūn rù wèng zhōng。

咏水车限南三酣韵

许传霈

田家无雨苦耘三,斜架橘槔齐踏酣。tián jiā wú yǔ kǔ yún sān,xié jià jú gāo qí tà hān。
知是天工人可代,禾苗兴起亩东南。zhī shì tiān gōng rén kě dài,hé miáo xīng qǐ mǔ dōng nán。

庭中牡丹

许传霈

第一香开国色夸,壶觞排日赏家家。dì yī xiāng kāi guó sè kuā,hú shāng pái rì shǎng jiā jiā。
只因误入濂溪宅,未识君为富贵花。zhǐ yīn wù rù lián xī zhái,wèi shí jūn wèi fù guì huā。

龙山道中

许传霈

贪看山色步迟迟,瀑布松涛一路随。tān kàn shān sè bù chí chí,pù bù sōng tāo yī lù suí。
最好曹娥江落日,暖风十里晚春时。zuì hǎo cáo é jiāng luò rì,nuǎn fēng shí lǐ wǎn chūn shí。

至沪偶病

许传霈

未卸征帆病染躯,沉吟旅枕竟模糊。wèi xiè zhēng fān bìng rǎn qū,chén yín lǚ zhěn jìng mó hú。
强将诗意从头觅,诗到申江一句无。qiáng jiāng shī yì cóng tóu mì,shī dào shēn jiāng yī jù wú。

至沪偶病

许传霈

可怜老母倍乡愁,日日问儿小愈不。kě lián lǎo mǔ bèi xiāng chóu,rì rì wèn ér xiǎo yù bù。
勉劝儿尝今日药,床头犹有药钱留。miǎn quàn ér cháng jīn rì yào,chuáng tóu yóu yǒu yào qián liú。

至沪偶病

许传霈

传说烽烟近浦东,哀鸿嘹唳梦魂中。chuán shuō fēng yān jìn pǔ dōng,āi hóng liáo lì mèng hún zhōng。
流民贫病无生计,谁仗扁舟万里风。liú mín pín bìng wú shēng jì,shuí zhàng biǎn zhōu wàn lǐ fēng。

通州任家港车行

许传霈

奄奄海上七辰周,病到通州竟卧游。yǎn yǎn hǎi shàng qī chén zhōu,bìng dào tōng zhōu jìng wò yóu。
明日坐车知早起,忠孝已可数更筹。míng rì zuò chē zhī zǎo qǐ,zhōng xiào yǐ kě shù gèng chóu。

通州任家港车行

许传霈

杨柳扶疏夹道舒,舟人扶我上轻车。yáng liǔ fú shū jiā dào shū,zhōu rén fú wǒ shàng qīng chē。
流民入画无长物,一个残人一束书。liú mín rù huà wú zhǎng wù,yī gè cán rén yī shù shū。

过漂母祠

许传霈

多情一饭见途穷,巾帼须眉驾沛公。duō qíng yī fàn jiàn tú qióng,jīn guó xū méi jià pèi gōng。
多少乞人求不得,不知湮没几英雄。duō shǎo qǐ rén qiú bù dé,bù zhī yān méi jǐ yīng xióng。

过漂母祠

许传霈

奇士常逢潦倒秋,汤汤淮水溯韩侯。qí shì cháng féng lǎo dào qiū,tāng tāng huái shuǐ sù hán hóu。
时当失意受恩易,不必千金亦愿酬。shí dāng shī yì shòu ēn yì,bù bì qiān jīn yì yuàn chóu。

平桥口占

许传霈

葵花迎后葵花送,两度葵花两度秋。kuí huā yíng hòu kuí huā sòng,liǎng dù kuí huā liǎng dù qiū。
底是离怀无著处,迎葵不比送葵愁。dǐ shì lí huái wú zhù chù,yíng kuí bù bǐ sòng kuí chóu。