古诗词

出都

严烺

风尘销尽旧朱颜,书剑飘然又出关。fēng chén xiāo jǐn jiù zhū yán,shū jiàn piāo rán yòu chū guān。
四载春光依禁辇,一生清梦在秋山。sì zài chūn guāng yī jìn niǎn,yī shēng qīng mèng zài qiū shān。
高寒近恋琼楼上,鼓吹遥闻泽草间。gāo hán jìn liàn qióng lóu shàng,gǔ chuī yáo wén zé cǎo jiān。
此去曼陀应笑我,山人犹是白衣还。cǐ qù màn tuó yīng xiào wǒ,shān rén yóu shì bái yī hái。

严烺

清浙江仁和人,字小农。嘉庆中入赀为通判。道光间官至河东、江南河道总督。其治运河北路,以“蓄汶敌卫为最要机宜”;论江南河务,以“蓄清敌黄为河务第一关键”。后坐事降运同。 严烺的作品>>

猜您喜欢

施南

严烺

青霄缥缈青峰顶,绝磴悬梯步云冷。qīng xiāo piāo miǎo qīng fēng dǐng,jué dèng xuán tī bù yún lěng。
畏路偏惊岁月心,参天乱落楩楠影。wèi lù piān jīng suì yuè xīn,cān tiān luàn luò pián nán yǐng。
此地传闻古夜郎,夔州西上是华阳。cǐ dì chuán wén gǔ yè láng,kuí zhōu xī shàng shì huá yáng。
可怜绕郭青江水,问月无人倚大荒。kě lián rào guō qīng jiāng shuǐ,wèn yuè wú rén yǐ dà huāng。
1612