古诗词

青山下望黄将军墓道

吴绮

霜花入江江树红,半江落日摇悲风。shuāng huā rù jiāng jiāng shù hóng,bàn jiāng luò rì yáo bēi fēng。
此时客向青山路,遥见松楸窜狐兔。cǐ shí kè xiàng qīng shān lù,yáo jiàn sōng qiū cuàn hú tù。
推篷指问黄头郎,云是将军神道处。tuī péng zhǐ wèn huáng tóu láng,yún shì jiāng jūn shén dào chù。
将军束发事边疆,浴血榆关四十霜。jiāng jūn shù fā shì biān jiāng,yù xuè yú guān sì shí shuāng。
射雕并挽双飞鞬,回马常持半段枪。shè diāo bìng wǎn shuāng fēi jiān,huí mǎ cháng chí bàn duàn qiāng。
曾经搏战乌桓贼,手戮长鲸襄水赤。céng jīng bó zhàn wū huán zéi,shǒu lù zhǎng jīng xiāng shuǐ chì。
上相频分卧内符,诸侯竞屈辕门膝。shàng xiāng pín fēn wò nèi fú,zhū hóu jìng qū yuán mén xī。
手缚渠魁未报恩,渔阳鼓入延秋门。shǒu fù qú kuí wèi bào ēn,yú yáng gǔ rù yán qiū mén。
西京已下仙人泪,南国还招帝子魂。xī jīng yǐ xià xiān rén lèi,nán guó hái zhāo dì zi hún。
马渡琅琊从此化,将军定策同王谢。mǎ dù láng yá cóng cǐ huà,jiāng jūn dìng cè tóng wáng xiè。
岂知艳曲号《无愁》,亚子空呼李天下。qǐ zhī yàn qū hào wú chóu,yà zi kōng hū lǐ tiān xià。
天下龙髯痛未消,临春明月响琼箫。tiān xià lóng rán tòng wèi xiāo,lín chūn míng yuè xiǎng qióng xiāo。
中涓厮养横宫锦,丞相家儿插坐貂。zhōng juān sī yǎng héng gōng jǐn,chéng xiāng jiā ér chā zuò diāo。
就中更有陈留子,宫门夜半传黄纸。jiù zhōng gèng yǒu chén liú zi,gōng mén yè bàn chuán huáng zhǐ。
尽逐元丰旧党人,半闲堂里烟尘起。jǐn zhú yuán fēng jiù dǎng rén,bàn xián táng lǐ yān chén qǐ。
传檄言诛刁与刘,武昌杨柳作边愁。chuán xí yán zhū diāo yǔ liú,wǔ chāng yáng liǔ zuò biān chóu。
岩疆已付中行说,壮节空思祖豫州。yán jiāng yǐ fù zhōng xíng shuō,zhuàng jié kōng sī zǔ yù zhōu。
将军义愤填怀抱,洗日虞渊何足道。jiāng jūn yì fèn tián huái bào,xǐ rì yú yuān hé zú dào。
一朝失计在移军,清风小用临江啸。yī cháo shī jì zài yí jūn,qīng fēng xiǎo yòng lín jiāng xiào。
倚剑空持南壁天,北来烽火照甘泉。yǐ jiàn kōng chí nán bì tiān,běi lái fēng huǒ zhào gān quán。
横江零落千寻索,下殿仓皇七宝鞭。héng jiāng líng luò qiān xún suǒ,xià diàn cāng huáng qī bǎo biān。
此时将军镇姑熟,宫中夜到驱黄犊。cǐ shí jiāng jūn zhèn gū shú,gōng zhōng yè dào qū huáng dú。
紫髯怒吼阵云昏,《虞歌》夜泣蛾眉绿。zǐ rán nù hǒu zhèn yún hūn,yú gē yè qì é méi lǜ。
平明战鼓动江鸦,裹创犹呼御赐騧。píng míng zhàn gǔ dòng jiāng yā,guǒ chuàng yóu hū yù cì guā。
鸣弦岂意来鹑尾,拔刃空闻叱虎牙。míng xián qǐ yì lái chún wěi,bá rèn kōng wén chì hǔ yá。
可怜魂染胭脂血,蒲首归来事难说。kě lián hún rǎn yān zhī xuè,pú shǒu guī lái shì nán shuō。
几年墓木拱白杨,夜夜犹然叫鶗鴂。jǐ nián mù mù gǒng bái yáng,yè yè yóu rán jiào tí jué。
我闻此语心伤悲,为指江涘之高垒。wǒ wén cǐ yǔ xīn shāng bēi,wèi zhǐ jiāng sì zhī gāo lěi。
当年庙算列四镇,此地实为君封陲。dāng nián miào suàn liè sì zhèn,cǐ dì shí wèi jūn fēng chuí。
痴儿不了公家事,模糊颠倒山河字。chī ér bù le gōng jiā shì,mó hú diān dào shān hé zì。
骂贼不及雷海青,弄兵窃效田承嗣。mà zéi bù jí léi hǎi qīng,nòng bīng qiè xiào tián chéng sì。
将军抗表建牙旌,讨逆应先李茂贞。jiāng jūn kàng biǎo jiàn yá jīng,tǎo nì yīng xiān lǐ mào zhēn。
一喝逆流万人死,摧枯拉朽无坚营。yī hē nì liú wàn rén sǐ,cuī kū lā xiǔ wú jiān yíng。
楼烦出射弓矢堕,锦裘绣帽如雷火。lóu fán chū shè gōng shǐ duò,jǐn qiú xiù mào rú léi huǒ。
紫电横飞灵宝刀,红冰腻结连环锁。zǐ diàn héng fēi líng bǎo dāo,hóng bīng nì jié lián huán suǒ。
至今白骨满苍山,折戟犹存战血斑。zhì jīn bái gǔ mǎn cāng shān,zhé jǐ yóu cún zhàn xuè bān。
竖子无成悲广武,词人多恨哭江南。shù zi wú chéng bēi guǎng wǔ,cí rén duō hèn kū jiāng nán。
吁嗟将军复何有,从来运数多阳九。xū jiē jiāng jūn fù hé yǒu,cóng lái yùn shù duō yáng jiǔ。
留守魂游宋氏河,监军泪滴唐家酒。liú shǒu hún yóu sòng shì hé,jiān jūn lèi dī táng jiā jiǔ。
吾徒意气岂能灰,当时所用违其才。wú tú yì qì qǐ néng huī,dāng shí suǒ yòng wéi qí cái。
夕阳下山黄叶雨,江风飒飒魂归来。xī yáng xià shān huáng yè yǔ,jiāng fēng sà sà hún guī lái。

吴绮

吴绮(1619~1694) 清代词人。字园次,一字丰南,号绮园,又号听翁。江都(今江苏扬州)人。顺治十一年(1645)贡生、荐授弘文院中书舍人,升兵部主事、武选司员外郎。又任湖州知府,以多风力,尚风节,饶风雅,时人称之为“三风太守“。后失官,再未出仕。 吴绮的作品>>

猜您喜欢

夜游宫·华林园

吴绮

濠濮空留馀想。háo pú kōng liú yú xiǎng。
翠华至、几番游赏。cuì huá zhì jǐ fān yóu shǎng。
此日林泉都板荡。cǐ rì lín quán dōu bǎn dàng。
只宫蛙,闹秋风,连夜响。zhǐ gōng wā,nào qiū fēng,lián yè xiǎng。
莫更登高望。mò gèng dēng gāo wàng。
便怪石、岂能无恙。biàn guài shí qǐ néng wú yàng。
何事最堪成怅怏。hé shì zuì kān chéng chàng yàng。
笑铜驼,出还埋,多扰攘。xiào tóng tuó,chū hái mái,duō rǎo rǎng。

一剪梅·含章殿

吴绮

碧砌红窗逐岁新。bì qì hóng chuāng zhú suì xīn。
花也宜春。huā yě yí chūn。
人也宜春。rén yě yí chūn。
瑶姬轻点额黄匀。yáo jī qīng diǎn é huáng yún。
睡也含颦。shuì yě hán pín。
醒也含颦。xǐng yě hán pín。
宝殿而今起绿尘。bǎo diàn ér jīn qǐ lǜ chén。
见也伤神。jiàn yě shāng shén。
闻也伤神。wén yě shāng shén。
玉台无复囗梁云。yù tái wú fù wéi liáng yún。
忆也谁论。yì yě shuí lùn。
恨也谁论。hèn yě shuí lùn。

惜春容台城

吴绮

城边曾记种杨柳。chéng biān céng jì zhǒng yáng liǔ。
城里兴亡似翻手。chéng lǐ xīng wáng shì fān shǒu。
流汗空惊跛脚奴,舍身不济枯肠叟。liú hàn kōng jīng bǒ jiǎo nú,shě shēn bù jì kū cháng sǒu。
金床宫女暗垂泪。jīn chuáng gōng nǚ àn chuí lèi。
石阙贡人空顿首。shí quē gòng rén kōng dùn shǒu。
谁怜辛苦为江山,一错难成值重九。shuí lián xīn kǔ wèi jiāng shān,yī cuò nán chéng zhí zhòng jiǔ。

绮窗秋鸡鸣寺

吴绮

山色秋来晚更苍。shān sè qiū lái wǎn gèng cāng。
花宫遥带平冈。huā gōng yáo dài píng gāng。
钟声隐隐出斜阳。zhōng shēng yǐn yǐn chū xié yáng。
乱云堆里,寺古叶初黄。luàn yún duī lǐ,sì gǔ yè chū huáng。
宝志遗碑空有谶,不堪人费思量。bǎo zhì yí bēi kōng yǒu chèn,bù kān rén fèi sī liàng。
小楼斜倚对寒江。xiǎo lóu xié yǐ duì hán jiāng。
檐前风铎,犹似说兴亡。yán qián fēng duó,yóu shì shuō xīng wáng。

南楼令临春阁

吴绮

朱栋接丹霞。zhū dòng jiē dān xiá。
晴虹复道斜。qíng hóng fù dào xié。
万风流、一瞬繁华。wàn fēng liú yī shùn fán huá。
阁上画眉犹未了,已冷落,后庭花。gé shàng huà méi yóu wèi le,yǐ lěng luò,hòu tíng huā。
芳草遍天涯。fāng cǎo biàn tiān yá。
空林点暮鸦。kōng lín diǎn mù yā。
痛词人、江令还家。tòng cí rén jiāng lìng hái jiā。
只有情多商女在,还谱入,旧琵琶。zhǐ yǒu qíng duō shāng nǚ zài,hái pǔ rù,jiù pí pá。

辘轳金井燕支井

吴绮

藤黄树老绿阴浓,下有陈宫遗甃。téng huáng shù lǎo lǜ yīn nóng,xià yǒu chén gōng yí zhòu。
金绠银床,总繁华非旧。jīn gěng yín chuáng,zǒng fán huá fēi jiù。
泥封古宝。ní fēng gǔ bǎo。
等不出、洗妆时候。děng bù chū xǐ zhuāng shí hòu。
鼓振琼楼,书藏锦褥,玉人香瘦。gǔ zhèn qióng lóu,shū cáng jǐn rù,yù rén xiāng shòu。
谁扶起一双翠袖。shuí fú qǐ yī shuāng cuì xiù。
叹庭花已落,麦苗空秀。tàn tíng huā yǐ luò,mài miáo kōng xiù。
轻掷河山,算兴亡难究。qīng zhì hé shān,suàn xīng wáng nán jiū。
余香染手。yú xiāng rǎn shǒu。
尚红沁、石痕如绣。shàng hóng qìn shí hén rú xiù。
野客秋寻,山僧晚汲,紫泉空溜。yě kè qiū xún,shān sēng wǎn jí,zǐ quán kōng liū。

金莲绕凤楼·景阳楼

吴绮

一片蘼芜霜华紫,收拾尽、金铺瑶璀。yī piàn mí wú shuāng huá zǐ,shōu shí jǐn jīn pù yáo cuǐ。
寒钟敲尽鸡鸣矣,倩谁呼、晓妆人起。hán zhōng qiāo jǐn jī míng yǐ,qiàn shuí hū xiǎo zhuāng rén qǐ。
繁华总如梦耳,算南国、从来若此。fán huá zǒng rú mèng ěr,suàn nán guó cóng lái ruò cǐ。
领军功业真无比,又消磨、玉儿花里。lǐng jūn gōng yè zhēn wú bǐ,yòu xiāo mó yù ér huā lǐ。

山花子·清凉台

吴绮

避暑宫前木叶黄。bì shǔ gōng qián mù yè huáng。
山僧闲坐说南唐。shān sēng xián zuò shuō nán táng。
珠泪洗残当日面,最凄凉。zhū lèi xǐ cán dāng rì miàn,zuì qī liáng。
天子未须词客做,君王不为美人忘。tiān zi wèi xū cí kè zuò,jūn wáng bù wèi měi rén wàng。
惆怅金泥题未就,早催降。chóu chàng jīn ní tí wèi jiù,zǎo cuī jiàng。

百尺楼百尺楼

吴绮

春袅一枝花,香动双钩月。chūn niǎo yī zhī huā,xiāng dòng shuāng gōu yuè。
舞罢凉州战鼓惊,踏碎金莲叶。wǔ bà liáng zhōu zhàn gǔ jīng,tà suì jīn lián yè。
才得掌中怜,难洗江头血。cái dé zhǎng zhōng lián,nán xǐ jiāng tóu xuè。
自是贪欢即梦时,梦醒何堪说。zì shì tān huān jí mèng shí,mèng xǐng hé kān shuō。

茅山逢故人·冶城

吴绮

不是红云绛节。bù shì hóng yún jiàng jié。
那得玉笙吹彻。nà dé yù shēng chuī chè。
六代秋风,一天秋露,几多秋月。liù dài qiū fēng,yī tiān qiū lù,jǐ duō qiū yuè。
铸成多少横磨,剑气而今未灭。zhù chéng duō shǎo héng mó,jiàn qì ér jīn wèi miè。
宝帐空悬,瑶台空峙,御炉空爇。bǎo zhàng kōng xuán,yáo tái kōng zhì,yù lú kōng ruò。

江城子·石头城

吴绮

悬崖一带插青霞。xuán yá yī dài chā qīng xiá。
树交加。shù jiāo jiā。
石?砑。shí yà。
当年虎踞列高牙。dāng nián hǔ jù liè gāo yá。
可怜褚生袁独死,空洒泪,染江沙。kě lián chǔ shēng yuán dú sǐ,kōng sǎ lèi,rǎn jiāng shā。
莫愁艇子似仙槎。mò chóu tǐng zi shì xiān chá。
载烟花。zài yān huā。
几年华。jǐ nián huá。
岂奈楼船,战鼓振栖鸦。qǐ nài lóu chuán,zhàn gǔ zhèn qī yā。
才受降幡幡又竖,缘底事,费嗟呀。cái shòu jiàng fān fān yòu shù,yuán dǐ shì,fèi jiē ya。

踏莎行·雨花台

吴绮

百尺高台,六朝芳草。bǎi chǐ gāo tái,liù cháo fāng cǎo。
直到而今青未了。zhí dào ér jīn qīng wèi le。
谈经无复旧袈娑,天花零落知多少。tán jīng wú fù jiù jiā suō,tiān huā líng luò zhī duō shǎo。
往事空怀,故人俱杳。wǎng shì kōng huái,gù rén jù yǎo。
重来忘却梅冈道。zhòng lái wàng què méi gāng dào。
欲呼浊酒向秋山,啼乌似识参军老。yù hū zhuó jiǔ xiàng qiū shān,tí wū shì shí cān jūn lǎo。

江南树木末亭

吴绮

秋冷长干,几夜风吹黄叶。qiū lěng zhǎng gàn,jǐ yè fēng chuī huáng yè。
残土不成堆,下有苌弘如血。cán tǔ bù chéng duī,xià yǒu cháng hóng rú xuè。
荒亭人独倚,望见苍龙?。huāng tíng rén dú yǐ,wàng jiàn cāng lóng fēi。
杜宇一双飞,夜叫钟陵月。dù yǔ yī shuāng fēi,yè jiào zhōng líng yuè。

忆秦娥·莫愁湖

吴绮

波如掌。bō rú zhǎng。
鸳鸯经见卢家桨。yuān yāng jīng jiàn lú jiā jiǎng。
卢家桨。lú jiā jiǎng。
载尽春风,绿思红想。zài jǐn chūn fēng,lǜ sī hóng xiǎng。
而今往事多惆怅。ér jīn wǎng shì duō chóu chàng。
香销南国成虚望。xiāng xiāo nán guó chéng xū wàng。
成虚望。chéng xū wàng。
烟草凄迷,郁金堂上。yān cǎo qī mí,yù jīn táng shàng。

醉花阴·孙楚酒楼

吴绮

湖海楼高何处有。hú hǎi lóu gāo hé chù yǒu。
吊古空搔首。diào gǔ kōng sāo shǒu。
才子最无聊,侧帽狂歌,吸尽黄金斗。cái zi zuì wú liáo,cè mào kuáng gē,xī jǐn huáng jīn dòu。
吾侪落魄知非偶。wú chái luò pò zhī fēi ǒu。
莫空衔杯口。mò kōng xián bēi kǒu。
拍断玉栏杆,潦倒乾坤,何处能忘酒。pāi duàn yù lán gān,lǎo dào qián kūn,hé chù néng wàng jiǔ。