古诗词

郑翁歌

汤贻汾

康乐城头夜飞雪,雪花变作仙翁发。kāng lè chéng tóu yè fēi xuě,xuě huā biàn zuò xiān wēng fā。
仙翁一笑走仙京,众仙拥入仙官列。xiān wēng yī xiào zǒu xiān jīng,zhòng xiān yōng rù xiān guān liè。
仙官行年七十六,仙官官乃在蛮服。xiān guān xíng nián qī shí liù,xiān guān guān nǎi zài mán fú。
青童侍史尽蛮人,顾视颦眉厌凡浊。qīng tóng shì shǐ jǐn mán rén,gù shì pín méi yàn fán zhuó。
开堂挥散童与史,入室呼齐孙与子。kāi táng huī sàn tóng yǔ shǐ,rù shì hū qí sūn yǔ zi。
尔曹为我孕云礽,执尘抱琴吾可使。ěr cáo wèi wǒ yùn yún réng,zhí chén bào qín wú kě shǐ。
大儿闻言向妇谋,小儿闻言对妾愁。dà ér wén yán xiàng fù móu,xiǎo ér wén yán duì qiè chóu。
阿孙近前为翁语,翁果索此无难酬。ā sūn jìn qián wèi wēng yǔ,wēng guǒ suǒ cǐ wú nán chóu。
一年一孙生一子,两年众孙生不休。yī nián yī sūn shēng yī zi,liǎng nián zhòng sūn shēng bù xiū。
十年曾孙竞趋走,廿年阿孙纷白头。shí nián céng sūn jìng qū zǒu,niàn nián ā sūn fēn bái tóu。
阿孙头白儿死半,翁反还童色精悍。ā sūn tóu bái ér sǐ bàn,wēng fǎn hái tóng sè jīng hàn。
孙曾簇若市朝趋,以首颔之难识面。sūn céng cù ruò shì cháo qū,yǐ shǒu hàn zhī nán shí miàn。
应门扫径纷有余,一日一更劳弗遍。yīng mén sǎo jìng fēn yǒu yú,yī rì yī gèng láo fú biàn。
前年曾孙又生子,一未脱襁又一见。qián nián céng sūn yòu shēng zi,yī wèi tuō qiǎng yòu yī jiàn。
阿翁大笑喜出汗,顾后失前心意乱。ā wēng dà xiào xǐ chū hàn,gù hòu shī qián xīn yì luàn。
曾玄两手抱不尽,分置膝头先后换。céng xuán liǎng shǒu bào bù jǐn,fēn zhì xī tóu xiān hòu huàn。
或来捋髭白镊断,或来索哺衣牵绽。huò lái lǚ zī bái niè duàn,huò lái suǒ bǔ yī qiān zhàn。
或来呵殿导升舆,或来涂抹横翻案。huò lái hē diàn dǎo shēng yú,huò lái tú mǒ héng fān àn。
咿咿哑哑满室春,中妇少妇喧难分。yī yī yǎ yǎ mǎn shì chūn,zhōng fù shǎo fù xuān nán fēn。
中年但期子生子,今日竟见孙携孙。zhōng nián dàn qī zi shēng zi,jīn rì jìng jiàn sūn xié sūn。
谁知阿翁喜亦伤,终朝苦为含饴忙。shuí zhī ā wēng xǐ yì shāng,zhōng cháo kǔ wèi hán yí máng。
一餐须得五斗粟,几使饲鹤无余粮。yī cān xū dé wǔ dòu sù,jǐ shǐ sì hè wú yú liáng。
一官伛偻十八载,至今寻思转生悔。yī guān yǔ lóu shí bā zài,zhì jīn xún sī zhuǎn shēng huǐ。
不悔官卑与宦贫,悔见儿孙争济济。bù huǐ guān bēi yǔ huàn pín,huǐ jiàn ér sūn zhēng jì jì。
翁乎此悔绝无伦,稀世盛瑞悬公身。wēng hū cǐ huǐ jué wú lún,xī shì shèng ruì xuán gōng shēn。
魏徵五世笏仅在,启期三乐年谁臻。wèi zhēng wǔ shì hù jǐn zài,qǐ qī sān lè nián shuí zhēn。
繄我先皇旷代福,余庆尚及今臣民。yī wǒ xiān huáng kuàng dài fú,yú qìng shàng jí jīn chén mín。
吾宗此福已仅见,曾不若翁尤衍蕃。wú zōng cǐ fú yǐ jǐn jiàn,céng bù ruò wēng yóu yǎn fān。
况翁更在未挂冠,罕事亘古无流传。kuàng wēng gèng zài wèi guà guān,hǎn shì gèn gǔ wú liú chuán。
生男更当无影异,还童定觉鸡窠宽。shēng nán gèng dāng wú yǐng yì,hái tóng dìng jué jī kē kuān。
溯我交翁及三岁,中间数别逾寒暄。sù wǒ jiāo wēng jí sān suì,zhōng jiān shù bié yú hán xuān。
昨来城中一访我,见面精采辉朝暾。zuó lái chéng zhōng yī fǎng wǒ,jiàn miàn jīng cǎi huī cháo tūn。
擘窠草书为我作,钗划薤倒无崩颠。bāi kē cǎo shū wèi wǒ zuò,chāi huà xiè dào wú bēng diān。
一时同官竞乞字,具脯作醢为开樽。yī shí tóng guān jìng qǐ zì,jù pú zuò hǎi wèi kāi zūn。
樽前试问别来事,第一曾玄增几人。zūn qián shì wèn bié lái shì,dì yī céng xuán zēng jǐ rén。
翁笑吓吓屈指数,屈尽十指又复伸。wēng xiào xià xià qū zhǐ shù,qū jǐn shí zhǐ yòu fù shēn。
伸长屈短费思索,道我衰耄记不真。shēn zhǎng qū duǎn fèi sī suǒ,dào wǒ shuāi mào jì bù zhēn。
语余起立再谢走,手不曳杖似鹿奔。yǔ yú qǐ lì zài xiè zǒu,shǒu bù yè zhàng shì lù bēn。
城中故人遍叩门,一一问讯情逾敦。chéng zhōng gù rén biàn kòu mén,yī yī wèn xùn qíng yú dūn。
遮攀愿闻导养术,翁笑固问曰无闻。zhē pān yuàn wén dǎo yǎng shù,wēng xiào gù wèn yuē wú wén。
但云爱民爱物如爱己,天与寿考能绵绵。dàn yún ài mín ài wù rú ài jǐ,tiān yǔ shòu kǎo néng mián mián。
又云爱民爱物似爱子,天与孙子宜振振。yòu yún ài mín ài wù shì ài zi,tiān yǔ sūn zi yí zhèn zhèn。

汤贻汾

清江苏武进人,字雨生,号粥翁。以祖荫袭世职,授守备,官至浙江乐清协副将。晚辞官居南京。太平军破南京时,投池自杀。谥贞悯。工诗画,有《琴隐园诗词集》。 汤贻汾的作品>>

猜您喜欢

文丞相松风炉歌

汤贻汾

我生金石耽成癖,况此忠贞手遗泽。wǒ shēng jīn shí dān chéng pǐ,kuàng cǐ zhōng zhēn shǒu yí zé。
妙非九层非七宝,三片昆铜制奇特。miào fēi jiǔ céng fēi qī bǎo,sān piàn kūn tóng zhì qí tè。
合如敦彝散瓴甓,小承铛杓大釜鬲。hé rú dūn yí sàn líng pì,xiǎo chéng dāng biāo dà fǔ gé。
双环日月静旋转,三角蓬壶耸屴崱。shuāng huán rì yuè jìng xuán zhuǎn,sān jiǎo péng hú sǒng lì zè。
松风古篆题文山,劲笔非同郑苗刻。sōng fēng gǔ zhuàn tí wén shān,jìn bǐ fēi tóng zhèng miáo kè。
并州市儿爇马湩,到眼惊看古色碧。bìng zhōu shì ér ruò mǎ dòng,dào yǎn jīng kàn gǔ sè bì。
嗜古人希问价廉,典琴适得八省陌。shì gǔ rén xī wèn jià lián,diǎn qín shì dé bā shěng mò。
归来棐几感徘徊,出示骚人欣拂拭。guī lái fěi jǐ gǎn pái huái,chū shì sāo rén xīn fú shì。
可怜天水金瓯失,余焰无人延火德。kě lián tiān shuǐ jīn ōu shī,yú yàn wú rén yán huǒ dé。
死灰一息赖公存,热血忠肝千载赤。sǐ huī yī xī lài gōng cún,rè xuè zhōng gān qiān zài chì。
平生故物剩琴砚,五百年来人爱惜。píng shēng gù wù shèng qín yàn,wǔ bǎi nián lái rén ài xī。
此虽流落尚依然,不共铜驼没荆棘。cǐ suī liú luò shàng yī rán,bù gòng tóng tuó méi jīng jí。
昔公作此傥有意,此物从来节不易。xī gōng zuò cǐ tǎng yǒu yì,cǐ wù cóng lái jié bù yì。
象取既济志防患,刚德终期鬼方克。xiàng qǔ jì jì zhì fáng huàn,gāng dé zhōng qī guǐ fāng kè。
岂知妇茀竟丧亡,厥象凶占离日昃。qǐ zhī fù fú jìng sàng wáng,jué xiàng xiōng zhàn lí rì zè。
铮铮肯共焦头额,义之所在汤火即。zhēng zhēng kěn gòng jiāo tóu é,yì zhī suǒ zài tāng huǒ jí。
零丁海水酌难堪,板桥樵餐乞不得。líng dīng hǎi shuǐ zhuó nán kān,bǎn qiáo qiáo cān qǐ bù dé。
剑淅矛炊几生死,啮雪吞毡终铁石。jiàn xī máo chuī jǐ shēng sǐ,niè xuě tūn zhān zhōng tiě shí。
区区此物同公身,不坏流传至今赫。qū qū cǐ wù tóng gōng shēn,bù huài liú chuán zhì jīn hè。
流传万古人人识,莫更摩挲三叹息。liú chuán wàn gǔ rén rén shí,mò gèng mó sā sān tàn xī。
生难赤手和海羹,死愈黄冠炼丹液。shēng nán chì shǒu hé hǎi gēng,sǐ yù huáng guān liàn dān yè。
相逢且用忧烦涤,活火清泉手亲炙。xiāng féng qiě yòng yōu fán dí,huó huǒ qīng quán shǒu qīn zhì。
松枝槐叶拾添薪,鹁鸽胡桃不堪忆。sōng zhī huái yè shí tiān xīn,bó gē hú táo bù kān yì。
飕飕尚作清原风,习习从生玉川液。sōu sōu shàng zuò qīng yuán fēng,xí xí cóng shēng yù chuān yè。
念尔从公经几年,幸离土室犹燕北。niàn ěr cóng gōng jīng jǐ nián,xìng lí tǔ shì yóu yàn běi。
西台如意桥亭砚,各有声名尔胡默。xī tái rú yì qiáo tíng yàn,gè yǒu shēng míng ěr hú mò。
为尔悲歌泪似泉,归来好共江南客。wèi ěr bēi gē lèi shì quán,guī lái hǎo gòng jiāng nán kè。

钟寺纪缘图

汤贻汾

不鸣则已鸣惊人,钟楼寺钟必有神。bù míng zé yǐ míng jīng rén,zhōng lóu sì zhōng bì yǒu shén。
少小离乡归白发,此钟不是当年物。shǎo xiǎo lí xiāng guī bái fā,cǐ zhōng bù shì dāng nián wù。
杜夔柴玉姓氏新,受二千斛重万钧。dù kuí chái yù xìng shì xīn,shòu èr qiān hú zhòng wàn jūn。
蛟龙夜愁山谷震,力敌鲸鱼不能奋。jiāo lóng yè chóu shān gǔ zhèn,lì dí jīng yú bù néng fèn。
阇黎抱钟饥乱号,撞破头颅人莫问。dū lí bào zhōng jī luàn hào,zhuàng pò tóu lú rén mò wèn。
我时到寺日正中,一楼扃固尘埃封。wǒ shí dào sì rì zhèng zhōng,yī lóu jiōng gù chén āi fēng。
蒲牢则喑佛不聋,劝僧竭力敲顽铜。pú láo zé yīn fú bù lóng,quàn sēng jié lì qiāo wán tóng。
意诚从古感金石,百万金钱忍空掷。yì chéng cóng gǔ gǎn jīn shí,bǎi wàn jīn qián rěn kōng zhì。
不然飞去洪涛中,未必归来风雨夕。bù rán fēi qù hóng tāo zhōng,wèi bì guī lái fēng yǔ xī。
更数百手如撞莛,雷霆忽发铜山崩。gèng shù bǎi shǒu rú zhuàng tíng,léi tíng hū fā tóng shān bēng。
万人堵集咸疑惊,适从何来此老伧。wàn rén dǔ jí xián yí jīng,shì cóng hé lái cǐ lǎo cāng。
一日喧传遍城郭,疑我前身大乘僧。yī rì xuān chuán biàn chéng guō,yí wǒ qián shēn dà chéng sēng。
孙郎作歌诧奇事,咄咄千言神鬼悸。sūn láng zuò gē chà qí shì,duō duō qiān yán shén guǐ jì。
世间万事皆偶然,其中或亦关因缘。shì jiān wàn shì jiē ǒu rán,qí zhōng huò yì guān yīn yuán。
贱子无聊博游戏,岂有回天神术异。jiàn zi wú liáo bó yóu xì,qǐ yǒu huí tiān shén shù yì。
佛非无力假手我,知我胸多不平气。fú fēi wú lì jiǎ shǒu wǒ,zhī wǒ xiōng duō bù píng qì。
升沉显晦各有时,不遇其人姑待之。shēng chén xiǎn huì gè yǒu shí,bù yù qí rén gū dài zhī。
穆然语默两不苟,纳纳乾坤此我师。mù rán yǔ mò liǎng bù gǒu,nà nà qián kūn cǐ wǒ shī。
吁嗟乎!大梦纷纷醒谁早,庸人转厌钟声扰。xū jiē hū!dà mèng fēn fēn xǐng shuí zǎo,yōng rén zhuǎn yàn zhōng shēng rǎo。
平生欲鸣君岂知,一卧沧江十年老。píng shēng yù míng jūn qǐ zhī,yī wò cāng jiāng shí nián lǎo。
1712