古诗词

和阮亭姑苏怀古

邓汉仪

旌甲喧传槜李师,空江一夕恸鸱夷。jīng jiǎ xuān chuán zuì lǐ shī,kōng jiāng yī xī tòng chī yí。
遂教石室无句践,谁羡黄金铸范蠡。suì jiào shí shì wú jù jiàn,shuí xiàn huáng jīn zhù fàn lí。
麋鹿草荒余旧梦,蛟龙春尽起哀丝。mí lù cǎo huāng yú jiù mèng,jiāo lóng chūn jǐn qǐ āi sī。
漫夸越士归如锦,不记称臣请妾时。màn kuā yuè shì guī rú jǐn,bù jì chēng chén qǐng qiè shí。

邓汉仪

清江苏泰州人,字孝威。康熙十八年召试鸿博,官中书舍人。贯穿经史百家之学,尤工诗,与吴伟业、龚鼎孳相唱和。尝次近代名人之诗为《诗观》。有《过岭集》。 邓汉仪的作品>>

猜您喜欢

枕烟亭听白三琵琶

邓汉仪

天宝传头竟属谁,四条弦子断肠时。tiān bǎo chuán tóu jìng shǔ shuí,sì tiáo xián zi duàn cháng shí。
蛮靴窄袖当垆女,今日公然识段师。mán xuē zhǎi xiù dāng lú nǚ,jīn rì gōng rán shí duàn shī。
1612