古诗词

史忠正公祠墓图为其裔孙题四首选三

俞樾

每读公遣集,当年事可嗟。měi dú gōng qiǎn jí,dāng nián shì kě jiē。
朝廷危似幕,门户乱如麻。cháo tíng wēi shì mù,mén hù luàn rú má。
宰相春灯艳,君王暮气加。zǎi xiāng chūn dēng yàn,jūn wáng mù qì jiā。
维扬城畔路,辛苦建高牙。wéi yáng chéng pàn lù,xīn kǔ jiàn gāo yá。
俞樾

俞樾

俞樾(1821-1907),字荫甫,自号曲园居士,浙江德清人。清末著名学者、文学家、经学家、古文字学家、书法家。他是现代诗人俞平伯的曾祖父,章太炎、吴昌硕、日本井上陈政皆出其门下。清道光三十年(1850年)进士,曾任翰林院编修。后受咸丰皇帝赏识,放任河南学政,被御史曹登庸劾奏“试题割裂经义”,因而罢官。遂移居苏州,潜心学术达40余载。治学以经学为主,旁及诸子学、史学、训诂学,乃至戏曲、诗词、小说、书法等,可谓博大精深。海内及日本、朝鲜等国向他求学者甚众,尊之为朴学大师。 俞樾的作品>>

猜您喜欢

题三女史诗草

俞樾

如此清才得未尝,一篇自感费评量。rú cǐ qīng cái dé wèi cháng,yī piān zì gǎn fèi píng liàng。
碧翁果否安排定,能以侯光配孟光。bì wēng guǒ fǒu ān pái dìng,néng yǐ hóu guāng pèi mèng guāng。

题三女史诗草

俞樾

凋零骨肉感平生,自定伤心小集名。diāo líng gǔ ròu gǎn píng shēng,zì dìng shāng xīn xiǎo jí míng。
岂以外成忘一本,诸姑伯姊也关情。qǐ yǐ wài chéng wàng yī běn,zhū gū bó zǐ yě guān qíng。

题三女史诗草

俞樾

愁苦欢愉句总工,慧花全集叹俄空。chóu kǔ huān yú jù zǒng gōng,huì huā quán jí tàn é kōng。
幸存五十一年事,都在秋闺自序中。xìng cún wǔ shí yī nián shì,dōu zài qiū guī zì xù zhōng。

病中呓语九首

俞樾

历观成败与兴衰,福有根由祸有基。lì guān chéng bài yǔ xīng shuāi,fú yǒu gēn yóu huò yǒu jī。
不过六十花甲子,酿成天下尽疮痍。bù guò liù shí huā jiǎ zi,niàng chéng tiān xià jǐn chuāng yí。

病中呓语九首

俞樾

无端横议起平民,从此人间事事新。wú duān héng yì qǐ píng mín,cóng cǐ rén jiān shì shì xīn。
三五纲常收拾起,大家齐作自由人。sān wǔ gāng cháng shōu shí qǐ,dà jiā qí zuò zì yóu rén。

病中呓语九首

俞樾

才喜平权得自由,谁知从此又戈矛。cái xǐ píng quán dé zì yóu,shuí zhī cóng cǐ yòu gē máo。
弱者之肉强者食,膏血成河遍地流。ruò zhě zhī ròu qiáng zhě shí,gāo xuè chéng hé biàn dì liú。

病中呓语九首

俞樾

发奋英雄喜自强,各自提封各连坊。fā fèn yīng xióng xǐ zì qiáng,gè zì tí fēng gè lián fāng。
道路不通商断绝,纷纷海客整归装。dào lù bù tōng shāng duàn jué,fēn fēn hǎi kè zhěng guī zhuāng。

病中呓语九首

俞樾

大邦齐晋小邦滕,各自提封各自争。dà bāng qí jìn xiǎo bāng téng,gè zì tí fēng gè zì zhēng。
郡县穷时封建起,秦皇已废又重兴。jùn xiàn qióng shí fēng jiàn qǐ,qín huáng yǐ fèi yòu zhòng xīng。

病中呓语九首

俞樾

几家玉帛几家戎,又是春秋战国风。jǐ jiā yù bó jǐ jiā róng,yòu shì chūn qiū zhàn guó fēng。
太息斯时无管仲,茫茫杀气几时终。tài xī sī shí wú guǎn zhòng,máng máng shā qì jǐ shí zhōng。

病中呓语九首

俞樾

触斗相争年复年,天心垂爱亦垂怜。chù dòu xiāng zhēng nián fù nián,tiān xīn chuí ài yì chuí lián。
六龙一出乾坤定,八百诸侯拜殿前。liù lóng yī chū qián kūn dìng,bā bǎi zhū hóu bài diàn qián。

病中呓语九首

俞樾

人间锦绣似华胥,偃武修文乐有馀。rén jiān jǐn xiù shì huá xū,yǎn wǔ xiū wén lè yǒu yú。
璧水桥门修礼教,山严野壑访遗书。bì shuǐ qiáo mén xiū lǐ jiào,shān yán yě hè fǎng yí shū。

病中呓语九首

俞樾

张弛由来道似弓,聊将数语示儿童。zhāng chí yóu lái dào shì gōng,liáo jiāng shù yǔ shì ér tóng。
又有二百馀年事,都入衰翁一梦中。yòu yǒu èr bǎi yú nián shì,dōu rù shuāi wēng yī mèng zhōng。

滩行曲

俞樾

天风蓬蓬吹上头,江水汩汩走下流。tiān fēng péng péng chuī shàng tóu,jiāng shuǐ gǔ gǔ zǒu xià liú。
十里五里作一束,三老失色长年愁。shí lǐ wǔ lǐ zuò yī shù,sān lǎo shī sè zhǎng nián chóu。
长年衩衣立蓬底,持篙终月身伛偻。zhǎng nián chǎ yī lì péng dǐ,chí gāo zhōng yuè shēn yǔ lóu。
既怜重如挽牛弩,更讶轻若盘蛇矛。jì lián zhòng rú wǎn niú nǔ,gèng yà qīng ruò pán shé máo。
一滩才过一滩又,滩声化作风飕飕。yī tān cái guò yī tān yòu,tān shēng huà zuò fēng sōu sōu。
织成一幅光明锦,抛出千点琉璃球。zhī chéng yī fú guāng míng jǐn,pāo chū qiān diǎn liú lí qiú。
水中之石何磊磊,飞涝日夜恣簸蹂。shuǐ zhōng zhī shí hé lěi lěi,fēi lào rì yè zì bǒ róu。
直如山径走荦确,岂复江面行夷犹。zhí rú shān jìng zǒu luò què,qǐ fù jiāng miàn xíng yí yóu。
长绳曳舟舟不动,短篙撑舟舟仍留。zhǎng shéng yè zhōu zhōu bù dòng,duǎn gāo chēng zhōu zhōu réng liú。
竟须大力负之走,入水学作吴儿泅。jìng xū dà lì fù zhī zǒu,rù shuǐ xué zuò wú ér qiú。
南人乘船如骑马,日月跳掷乾坤浮。nán rén chéng chuán rú qí mǎ,rì yuè tiào zhì qián kūn fú。
天公有意弄奇局,乃于水底生赘瘤。tiān gōng yǒu yì nòng qí jú,nǎi yú shuǐ dǐ shēng zhuì liú。
移山那有夸娥子,贷水更无监河侯。yí shān nà yǒu kuā é zi,dài shuǐ gèng wú jiān hé hóu。
即使舟轻似赤马,何堪滩险如黄牛。jí shǐ zhōu qīng shì chì mǎ,hé kān tān xiǎn rú huáng niú。
我以丁丑发桐庐,始于庚辰至龙游。wǒ yǐ dīng chǒu fā tóng lú,shǐ yú gēng chén zhì lóng yóu。
自庚迄癸又四日,计程犹未过衢州。zì gēng qì guǐ yòu sì rì,jì chéng yóu wèi guò qú zhōu。
黄头郎既绝有力,青唇妇亦工操舟。huáng tóu láng jì jué yǒu lì,qīng chún fù yì gōng cāo zhōu。
而乃入险复出险,迂回不复能豫谋。ér nǎi rù xiǎn fù chū xiǎn,yū huí bù fù néng yù móu。
殷勤酌酒劳僮仆,勿言臲兀今番尤。yīn qín zhuó jiǔ láo tóng pū,wù yán niè wù jīn fān yóu。
平生忠信颇自负,风波虽险何足忧。píng shēng zhōng xìn pǒ zì fù,fēng bō suī xiǎn hé zú yōu。
再拚滩行四五日,山中稳坐青竹兜。zài pàn tān xíng sì wǔ rì,shān zhōng wěn zuò qīng zhú dōu。

万岁山相传明太祖曾至此

俞樾

汉皇登嵩山,山中呼万岁。hàn huáng dēng sōng shān,shān zhōng hū wàn suì。
山神不解谀,未免疑真伪。shān shén bù jiě yú,wèi miǎn yí zhēn wěi。
明祖登兹山,山名与之符。míng zǔ dēng zī shān,shān míng yǔ zhī fú。
不知空山里,曾效嵩呼无。bù zhī kōng shān lǐ,céng xiào sōng hū wú。
于今山色青瞢瞢,万仞巨右千盘松。yú jīn shān sè qīng méng méng,wàn rèn jù yòu qiān pán sōng。
真人所到即名胜,云气非复寻常同。zhēn rén suǒ dào jí míng shèng,yún qì fēi fù xún cháng tóng。
呜呼,三百年,明祚毕。wū hū,sān bǎi nián,míng zuò bì。
崇祯十七外,止有福王一。chóng zhēn shí qī wài,zhǐ yǒu fú wáng yī。
回首燕京万寿山,可怜龙驭徒萧瑟。huí shǒu yàn jīng wàn shòu shān,kě lián lóng yù tú xiāo sè。
岂若兹山掩薜萝,千秋万岁总嵯峨。qǐ ruò zī shān yǎn bì luó,qiān qiū wàn suì zǒng cuó é。
太平草木多佳气,莫问前朝事若何。tài píng cǎo mù duō jiā qì,mò wèn qián cháo shì ruò hé。

闻戒篇

俞樾

冲飙海外起,宿乌林中飞。chōng biāo hǎi wài qǐ,sù wū lín zhōng fēi。
吾家环堵室,无事不启扉。wú jiā huán dǔ shì,wú shì bù qǐ fēi。
昨闻海氛恶,出门问是非。zuó wén hǎi fēn è,chū mén wèn shì fēi。
是时天戒寒,雨后日色微。shì shí tiān jiè hán,yǔ hòu rì sè wēi。
传呼县官来,父老迎旌旗。chuán hū xiàn guān lái,fù lǎo yíng jīng qí。
官言寇甚急,一方如病痱。guān yán kòu shén jí,yī fāng rú bìng fèi。
止可守乡里,去此将何依。zhǐ kě shǒu xiāng lǐ,qù cǐ jiāng hé yī。
尔曹各努力,学著短后衣。ěr cáo gè nǔ lì,xué zhù duǎn hòu yī。
呜呼三镇兵,甲冑老生虮。wū hū sān zhèn bīng,jiǎ zhòu lǎo shēng jǐ。
一朝尽败没,火伴归者稀。yī cháo jǐn bài méi,huǒ bàn guī zhě xī。
吾民素恇怯,岂足张兵威。wú mín sù kuāng qiè,qǐ zú zhāng bīng wēi。