古诗词

游狮子林作歌

俞樾

佛伸手化五狮子,偶然游戏到吴市。fú shēn shǒu huà wǔ shī zi,ǒu rán yóu xì dào wú shì。
五百年来僵不起,至今崭然成石矣。wǔ bǎi nián lái jiāng bù qǐ,zhì jīn zhǎn rán chéng shí yǐ。
我来摄衣登其巅,奇奇怪怪言难传。wǒ lái shè yī dēng qí diān,qí qí guài guài yán nán chuán。
五覆五反看不足,九上九下游未全。wǔ fù wǔ fǎn kàn bù zú,jiǔ shàng jiǔ xià yóu wèi quán。
地既弯环学盘谷,水亦曲折成斜川。dì jì wān huán xué pán gǔ,shuǐ yì qū zhé chéng xié chuān。
可笑吾侪竟如蚁,乃于九曲珠中穿。kě xiào wú chái jìng rú yǐ,nǎi yú jiǔ qū zhū zhōng chuān。
书生立论怕随俗,偏向美中求不足。shū shēng lì lùn pà suí sú,piān xiàng měi zhōng qiú bù zú。
虽然山势喜空灵,未免游踪愁偪促。suī rán shān shì xǐ kōng líng,wèi miǎn yóu zōng chóu bī cù。
蛇行匍匐伍出关,鱼贯攀援邓入蜀。shé xíng pú fú wǔ chū guān,yú guàn pān yuán dèng rù shǔ。
昌黎有言我能诘屈自世间,何肯低头入山腹。chāng lí yǒu yán wǒ néng jí qū zì shì jiān,hé kěn dī tóu rù shān fù。
石兄闻而笑,君言何謷謷。shí xiōng wén ér xiào,jūn yán hé áo áo。
米颠所见一拳耳,相对必具笏与袍。mǐ diān suǒ jiàn yī quán ěr,xiāng duì bì jù hù yǔ páo。
何况千岩万壑罗堂坳,非止片石堪论交。hé kuàng qiān yán wàn hè luó táng ào,fēi zhǐ piàn shí kān lùn jiāo。
请君来此一平视,早巳游遍东岱西华北恒南霍中嵩高。qǐng jūn lái cǐ yī píng shì,zǎo sì yóu biàn dōng dài xī huá běi héng nán huò zhōng sōng gāo。
君曾饱看新安大好之山水,又曾驱车远度秦函殽。jūn céng bǎo kàn xīn ān dà hǎo zhī shān shuǐ,yòu céng qū chē yuǎn dù qín hán xiáo。
试向此中寻取旧游处,一丘一壑无能逃。shì xiàng cǐ zhōng xún qǔ jiù yóu chù,yī qiū yī hè wú néng táo。
更比壶公缩地好,翻笑愚叟移山劳。gèng bǐ hú gōng suō dì hǎo,fān xiào yú sǒu yí shān láo。
纵不敢下垂伯睯务人足,似亦宜稍折元章居士腰。zòng bù gǎn xià chuí bó hūn wù rén zú,shì yì yí shāo zhé yuán zhāng jū shì yāo。
吾闻石言亦点首,凭栏啜茗不嫌久。wú wén shí yán yì diǎn shǒu,píng lán chuài míng bù xián jiǔ。
坐听邻寺斋钟鸣,疑是林间狮子吼。zuò tīng lín sì zhāi zhōng míng,yí shì lín jiān shī zi hǒu。
俞樾

俞樾

俞樾(1821-1907),字荫甫,自号曲园居士,浙江德清人。清末著名学者、文学家、经学家、古文字学家、书法家。他是现代诗人俞平伯的曾祖父,章太炎、吴昌硕、日本井上陈政皆出其门下。清道光三十年(1850年)进士,曾任翰林院编修。后受咸丰皇帝赏识,放任河南学政,被御史曹登庸劾奏“试题割裂经义”,因而罢官。遂移居苏州,潜心学术达40余载。治学以经学为主,旁及诸子学、史学、训诂学,乃至戏曲、诗词、小说、书法等,可谓博大精深。海内及日本、朝鲜等国向他求学者甚众,尊之为朴学大师。 俞樾的作品>>

猜您喜欢

南乡子·次女绣孙偕其婿附海舶入都,倚此送之。

俞樾

几夕暂盘桓。jǐ xī zàn pán huán。
话久浑忘玉漏残。huà jiǔ hún wàng yù lòu cán。
欲向临歧留后约,难难。yù xiàng lín qí liú hòu yuē,nán nán。
坐对黄花且尽欢。zuò duì huáng huā qiě jǐn huān。

南乡子·次女绣孙偕其婿附海舶入都,倚此送之。

俞樾

忆昔赋于归。yì xī fù yú guī。
送汝迢迢上帝畿。sòng rǔ tiáo tiáo shàng dì jī。
今又远随夫婿去,歔欷。jīn yòu yuǎn suí fū xù qù,xū xī。
别泪重沾旧嫁衣。bié lèi zhòng zhān jiù jià yī。

南乡子·次女绣孙偕其婿附海舶入都,倚此送之。

俞樾

执手各依依。zhí shǒu gè yī yī。
记否湖楼话夕晖。jì fǒu hú lóu huà xī huī。
他日南归重舣棹,依稀。tā rì nán guī zhòng yǐ zhào,yī xī。
独凭危栏认翠微。dú píng wēi lán rèn cuì wēi。

南乡子·次女绣孙偕其婿附海舶入都,倚此送之。

俞樾

烟树凤城秋。yān shù fèng chéng qiū。
昔日巢痕尚在不。xī rì cháo hén shàng zài bù。
送汝北行重北望,还休。sòng rǔ běi xíng zhòng běi wàng,hái xiū。
懒惰无心理旧游。lǎn duò wú xīn lǐ jiù yóu。

南乡子·次女绣孙偕其婿附海舶入都,倚此送之。

俞樾

去去勿淹留。qù qù wù yān liú。
节近开炉乐事稠。jié jìn kāi lú lè shì chóu。
愿汝三生兼福慧,双修。yuàn rǔ sān shēng jiān fú huì,shuāng xiū。
莫负红闺旧住楼。mò fù hóng guī jiù zhù lóu。

一剪梅·意有所触辄成一词,美人芳草不无寄托之辞,商妇琵琶,惟以悲哀为主。

俞樾

记得春游逐管弦。jì dé chūn yóu zhú guǎn xián。
红板桥边。hóng bǎn qiáo biān。
白板门前。bái bǎn mén qián。
闲花野草为谁妍。xián huā yě cǎo wèi shuí yán。
蜂也喧喧。fēng yě xuān xuān。
蝶也翩翩。dié yě piān piān。
风月何尝负少年。fēng yuè hé cháng fù shǎo nián。
花底歌筵。huā dǐ gē yán。
柳外吟鞕。liǔ wài yín yìng。
而今回首总凄然。ér jīn huí shǒu zǒng qī rán。
旧事如烟。jiù shì rú yān。
旧梦如仙。jiù mèng rú xiān。

一剪梅·意有所触辄成一词,美人芳草不无寄托之辞,商妇琵琶,惟以悲哀为主。

俞樾

一抹胭脂艳夕阳。yī mǒ yān zhī yàn xī yáng。
品字儿窗。pǐn zì ér chuāng。
卐字儿墙。wàn zì ér qiáng。
个中光景费端详。gè zhōng guāng jǐng fèi duān xiáng。
清是花香。qīng shì huā xiāng。
浓是花光。nóng shì huā guāng。
无计能消酒一觞。wú jì néng xiāo jiǔ yī shāng。
燕与商量。yàn yǔ shāng liàng。
莺与平章。yīng yǔ píng zhāng。
五张六角逐年忙。wǔ zhāng liù jiǎo zhú nián máng。
老了秋娘。lǎo le qiū niáng。
病了箫郎。bìng le xiāo láng。

一剪梅·意有所触辄成一词,美人芳草不无寄托之辞,商妇琵琶,惟以悲哀为主。

俞樾

何处红楼夜月明。hé chù hóng lóu yè yuè míng。
楼上吹笙。lóu shàng chuī shēng。
楼下弹筝。lóu xià dàn zhēng。
绮窗珠箔最珑玲。qǐ chuāng zhū bó zuì lóng líng。
人倚银屏。rén yǐ yín píng。
花映雕棂。huā yìng diāo líng。
容易游仙容易醒。róng yì yóu xiān róng yì xǐng。
梦窗瑶京。mèng chuāng yáo jīng。
盼断云軿。pàn duàn yún píng。
青衫灯下百愁生。qīng shān dēng xià bǎi chóu shēng。
红泪盈盈。hóng lèi yíng yíng。
绿鬓星星。lǜ bìn xīng xīng。

一剪梅·意有所触辄成一词,美人芳草不无寄托之辞,商妇琵琶,惟以悲哀为主。

俞樾

误入仙源亦足夸。wù rù xiān yuán yì zú kuā。
饱吃胡麻。bǎo chī hú má。
饱看桃花。bǎo kàn táo huā。
刘郎一去计原差。liú láng yī qù jì yuán chà。
抛了仙家。pāo le xiān jiā。
负了艳霞。fù le yàn xiá。
青鸟沉沉信转赊。qīng niǎo chén chén xìn zhuǎn shē。
天上灵娲。tiān shàng líng wā。
海外仙槎。hǎi wài xiān chá。
莫将幽怨托琵琶。mò jiāng yōu yuàn tuō pí pá。
一卷南华。yī juǎn nán huá。
一部楞伽。yī bù léng gā。

采桑子

俞樾

闲中检点闲功课,死是禅心。xián zhōng jiǎn diǎn xián gōng kè,sǐ shì chán xīn。
活是仙心。huó shì xiān xīn。
一样工夫两样心。yī yàng gōng fū liǎng yàng xīn。
闲中领略闲滋味,苦是诗心。xián zhōng lǐng lüè xián zī wèi,kǔ shì shī xīn。
辣是稳心。là shì wěn xīn。
两样精神一样心。liǎng yàng jīng shén yī yàng xīn。

采桑子

俞樾

宵声并向宵来听,清是钟声。xiāo shēng bìng xiàng xiāo lái tīng,qīng shì zhōng shēng。
和是箫声。hé shì xiāo shēng。
一样宫商两样声。yī yàng gōng shāng liǎng yàng shēng。
秋声分向秋来听,哀是蛩声。qiū shēng fēn xiàng qiū lái tīng,āi shì qióng shēng。
怨是蝉声。yuàn shì chán shēng。
两样心肠一样声。liǎng yàng xīn cháng yī yàng shēng。

采桑子

俞樾

无边春色随天付,闹是杨花。wú biān chūn sè suí tiān fù,nào shì yáng huā。
静是兰花。jìng shì lán huā。
一样天工两样花。yī yàng tiān gōng liǎng yàng huā。
有情芳讯随年度。yǒu qíng fāng xùn suí nián dù。
嫩是莲花。nèn shì lián huā。
老是梅花。lǎo shì méi huā。
两样年华一样花。liǎng yàng nián huá yī yàng huā。

采桑子

俞樾

兰因絮果更番换,愁是春人。lán yīn xù guǒ gèng fān huàn,chóu shì chūn rén。
悲是秋人。bēi shì qiū rén。
一样襟怀两样人。yī yàng jīn huái liǎng yàng rén。
烟蓑雨笠寻常好,瘦是山人。yān suō yǔ lì xún cháng hǎo,shòu shì shān rén。
寒是津人。hán shì jīn rén。
两样生涯一样人。liǎng yàng shēng yá yī yàng rén。

十六字令述佛氏三戒

俞樾

贪。tān。
秋菊春兰一手拈。qiū jú chūn lán yī shǒu niān。
扬州月,独占不分三。yáng zhōu yuè,dú zhàn bù fēn sān。

十六字令述佛氏三戒

俞樾

嗔。chēn。
青史烦冤郁不申。qīng shǐ fán yuān yù bù shēn。
东风恶,恼煞看花人。dōng fēng è,nǎo shā kàn huā rén。