古诗词

题兰史罗浮纪游图

丘逢甲

我阅世界大地图,罗浮一点乃在南岭之南隅。wǒ yuè shì jiè dà dì tú,luó fú yī diǎn nǎi zài nán lǐng zhī nán yú。
神禹伯益导焚所未到,发见乃始汉家使者中大夫。shén yǔ bó yì dǎo fén suǒ wèi dào,fā jiàn nǎi shǐ hàn jiā shǐ zhě zhōng dà fū。
二千馀年在世界,为山主者仙之儒。èr qiān yú nián zài shì jiè,wèi shān zhǔ zhě xiān zhī rú。
洞天福地收不尽,许容黄面瞿昙徒。dòng tiān fú dì shōu bù jǐn,xǔ róng huáng miàn qú tán tú。
霸者之宫贼巢穴,仙山时亦遭点污。bà zhě zhī gōng zéi cháo xué,xiān shān shí yì zāo diǎn wū。
游人迁客更多事,往往镌刻伤山肤。yóu rén qiān kè gèng duō shì,wǎng wǎng juān kè shāng shān fū。
沉迷诗酒发幻想,或突神女搪仙姑。chén mí shī jiǔ fā huàn xiǎng,huò tū shén nǚ táng xiān gū。
梅花无言翠羽笑,梦中彼美颜何姝?méi huā wú yán cuì yǔ xiào,mèng zhōng bǐ měi yán hé shū?
天公应悔蓬莱割左股,隳落欲界非仙都。tiān gōng yīng huǐ péng lái gē zuǒ gǔ,huī luò yù jiè fēi xiān dōu。
迩来仙人所治地益窄,堑山跨海来群胡。ěr lái xiān rén suǒ zhì dì yì zhǎi,qiàn shān kuà hǎi lái qún hú。
各思圈地逞势力,此邦多宝尤觊觎。gè sī quān dì chěng shì lì,cǐ bāng duō bǎo yóu jì yú。
此时傥有豪杰出,岂能揖让无征诛!cǐ shí tǎng yǒu háo jié chū,qǐ néng yī ràng wú zhēng zhū!
此时若作厌世想,纵成仙去胡为乎?潘生昔游半球万里路,海山看尽呼归桴。cǐ shí ruò zuò yàn shì xiǎng,zòng chéng xiān qù hú wèi hū?pān shēng xī yóu bàn qiú wàn lǐ lù,hǎi shān kàn jǐn hū guī fú。
中间锡兰岛上逢佛睡,一任释种为人奴。zhōng jiān xī lán dǎo shàng féng fú shuì,yī rèn shì zhǒng wèi rén nú。
佛犹如此仙可想,但有沉醉醪何酥。fú yóu rú cǐ xiān kě xiǎng,dàn yǒu chén zuì láo hé sū。
仙人醉生佛梦死,世间学者宁非愚。xiān rén zuì shēng fú mèng sǐ,shì jiān xué zhě níng fēi yú。
留名山石石且枯,岂有丹青能不逾?liú míng shān shí shí qiě kū,qǐ yǒu dān qīng néng bù yú?
人生若作千秋万岁想,固应自立昂藏躯。rén shēng ruò zuò qiān qiū wàn suì xiǎng,gù yīng zì lì áng cáng qū。
黄河、扬子、珠江判流域,文明之运方南趋。huáng hé yáng zi zhū jiāng pàn liú yù,wén míng zhī yùn fāng nán qū。
天道由来后起胜,以中证外原非诬。tiān dào yóu lái hòu qǐ shèng,yǐ zhōng zhèng wài yuán fēi wū。
但须世界有豪杰,太极虽倒人能扶。dàn xū shì jiè yǒu háo jié,tài jí suī dào rén néng fú。
南界之山走百粤,如罗浮者雄非粗。nán jiè zhī shān zǒu bǎi yuè,rú luó fú zhě xióng fēi cū。
奇峰四百瀑九百,慎勿但作诗人娱。qí fēng sì bǎi pù jiǔ bǎi,shèn wù dàn zuò shī rén yú。
上有神桂下有湖,洞中仙蝶不可呼。shàng yǒu shén guì xià yǒu hú,dòng zhōng xiān dié bù kě hū。
题君此图正风雨,想见罗浮离合云模糊。tí jūn cǐ tú zhèng fēng yǔ,xiǎng jiàn luó fú lí hé yún mó hú。
丘逢甲

丘逢甲

丘逢甲(1864年~1912年)近代诗人。字仙根,又字吉甫,号蛰庵、仲阏、华严子,别署海东遗民、南武山人、仓海君。辛亥革命后以仓海为名。祖籍嘉应镇平(今广东蕉岭)。同治三年(1864年)生于台湾彰化,光绪十四年(1887年)中举人,光绪十五年登进士(1889年),授任工部主事。但丘逢甲无意在京做官返回台湾,到台湾台中衡文书院担任主讲,后又于台湾的台南和嘉义教育新学。 丘逢甲的作品>>

猜您喜欢

中秋白云山能仁寺看月有怀覃孝方、周立之二首

丘逢甲

袖君诗入白云去,吟向白云山上头。xiù jūn shī rù bái yún qù,yín xiàng bái yún shān shàng tóu。
潭底睡龙惊起听,万峰明月一轮秋。tán dǐ shuì lóng jīng qǐ tīng,wàn fēng míng yuè yī lún qiū。

中秋白云山能仁寺看月有怀覃孝方、周立之二首

丘逢甲

苦口人间度有情,一微尘里万魔生。kǔ kǒu rén jiān dù yǒu qíng,yī wēi chén lǐ wàn mó shēng。
于今铲却机锋语,宴坐空山看月明。yú jīn chǎn què jī fēng yǔ,yàn zuò kōng shān kàn yuè míng。

题潘鸿轩百花卷

丘逢甲

即教论画亦名家,墨气蒸成五色霞。jí jiào lùn huà yì míng jiā,mò qì zhēng chéng wǔ sè xiá。
展卷如逢仙世界,令人长见四时花。zhǎn juǎn rú féng xiān shì jiè,lìng rén zhǎng jiàn sì shí huā。

题平远凌生自作壮游图

丘逢甲

自从蒸气走车舟,万里都成庭户游。zì cóng zhēng qì zǒu chē zhōu,wàn lǐ dōu chéng tíng hù yóu。
安得壮行兼绝技,遍将名胜写全球。ān dé zhuàng xíng jiān jué jì,biàn jiāng míng shèng xiě quán qiú。

题平远凌生自作壮游图

丘逢甲

未能游屐遍人寰,归隐何妨且闭关。wèi néng yóu jī biàn rén huán,guī yǐn hé fáng qiě bì guān。
奇绝南台五指石,不妨图写好家山。qí jué nán tái wǔ zhǐ shí,bù fáng tú xiě hǎo jiā shān。

送王铁珊

丘逢甲

定交倾盖立谈时,此意难教世俗知。dìng jiāo qīng gài lì tán shí,cǐ yì nán jiào shì sú zhī。
同抱奈何天地感,五年前已远相思。tóng bào nài hé tiān dì gǎn,wǔ nián qián yǐ yuǎn xiāng sī。

送王铁珊

丘逢甲

秋风落日五羊城,一舸西南客送行。qiū fēng luò rì wǔ yáng chéng,yī gě xī nán kè sòng xíng。
别后苍梧劳远梦,青山万叠暮云横。bié hòu cāng wú láo yuǎn mèng,qīng shān wàn dié mù yún héng。

岭南春词

丘逢甲

万紫千红不敢开,先春独让岭头梅。wàn zǐ qiān hóng bù gǎn kāi,xiān chūn dú ràng lǐng tóu méi。
亭亭玉立天人相,天遣称尊花国来。tíng tíng yù lì tiān rén xiāng,tiān qiǎn chēng zūn huā guó lái。

岭南春词

丘逢甲

罗浮仙鸟声琅然,唤起春魂遍大千。luó fú xiān niǎo shēng láng rán,huàn qǐ chūn hún biàn dà qiān。
大千顿现梅花国,要把梅花作纪年。dà qiān dùn xiàn méi huā guó,yào bǎ méi huā zuò jì nián。

岭南春词

丘逢甲

瑶姬游戏爱春华,炼海成香转帝车。yáo jī yóu xì ài chūn huá,liàn hǎi chéng xiāng zhuǎn dì chē。
天上玉龙三百万,一时齐化岭南花。tiān shàng yù lóng sān bǎi wàn,yī shí qí huà lǐng nán huā。

岭南春词

丘逢甲

老干槎枒花满身,冰霜丰骨玉精神。lǎo gàn chá yā huā mǎn shēn,bīng shuāng fēng gǔ yù jīng shén。
扫除海内风尘色,独立岭南天地春。sǎo chú hǎi nèi fēng chén sè,dú lì lǐng nán tiān dì chūn。

岭南春词

丘逢甲

十年不负种花心,万玉千珠花气深。shí nián bù fù zhǒng huā xīn,wàn yù qiān zhū huā qì shēn。
锄罢月明吾事毕,看栽成树树成林。chú bà yuè míng wú shì bì,kàn zāi chéng shù shù chéng lín。

岭南春词

丘逢甲

千林万林落木空,空山一笑回春风。qiān lín wàn lín luò mù kōng,kōng shān yī xiào huí chūn fēng。
谁知大地阳和气,都在暗香疏影中。shuí zhī dà dì yáng hé qì,dōu zài àn xiāng shū yǐng zhōng。

岭南春词

丘逢甲

不知人事有冰霜,战退群阴玉魄强。bù zhī rén shì yǒu bīng shuāng,zhàn tuì qún yīn yù pò qiáng。
偶现色身仍本色,自开香界布天香。ǒu xiàn sè shēn réng běn sè,zì kāi xiāng jiè bù tiān xiāng。

岭南春词

丘逢甲

开过南枝开北枝,天心冷暖花能知。kāi guò nán zhī kāi běi zhī,tiān xīn lěng nuǎn huā néng zhī。
请看花落仍留子,正是人间渴望时。qǐng kàn huā luò réng liú zi,zhèng shì rén jiān kě wàng shí。