古诗词

以摄影法成澹定村心太平草庐图,张六士为题长句,次其韵

丘逢甲

我生本在东海东,中有万三千尺出海之高峰。wǒ shēng běn zài dōng hǎi dōng,zhōng yǒu wàn sān qiān chǐ chū hǎi zhī gāo fēng。
此峰上有万年不化之古雪,玉立天半尤奇雄。cǐ fēng shàng yǒu wàn nián bù huà zhī gǔ xuě,yù lì tiān bàn yóu qí xióng。
我生延平同甲子,坠地心妄怀愚忠。wǒ shēng yán píng tóng jiǎ zi,zhuì dì xīn wàng huái yú zhōng。
毗耶故国不能守,脱身兵火烧天红。pí yé gù guó bù néng shǒu,tuō shēn bīng huǒ shāo tiān hóng。
坐令玉山竟落五百年后此一劫,有愧东渡沧海朱家龙。zuò lìng yù shān jìng luò wǔ bǎi nián hòu cǐ yī jié,yǒu kuì dōng dù cāng hǎi zhū jiā lóng。
扁舟走闽复走粤,郁然五岭佳气何葱茏?神僧许我一片干净土,闯然入户精灵通。biǎn zhōu zǒu mǐn fù zǒu yuè,yù rán wǔ lǐng jiā qì hé cōng lóng?shén sēng xǔ wǒ yī piàn gàn jìng tǔ,chuǎng rán rù hù jīng líng tōng。
闽粤之交小卜筑,手斩荆棘披蒿蓬。mǐn yuè zhī jiāo xiǎo bo zhù,shǒu zhǎn jīng jí pī hāo péng。
南来腾空立天马,北眺水月明石虹。nán lái téng kōng lì tiān mǎ,běi tiào shuǐ yuè míng shí hóng。
玉华金简并罗列,吾庐为主山为从。yù huá jīn jiǎn bìng luó liè,wú lú wèi zhǔ shān wèi cóng。
东望军山念吾祖,勤王当日亦复师无功。dōng wàng jūn shān niàn wú zǔ,qín wáng dāng rì yì fù shī wú gōng。
吾庐之西万松顶,大山小山森相宫。wú lú zhī xī wàn sōng dǐng,dà shān xiǎo shān sēn xiāng gōng。
此山乃若特为吾庐设,山名不妨偶与匡君同。cǐ shān nǎi ruò tè wèi wú lú shè,shān míng bù fáng ǒu yǔ kuāng jūn tóng。
四山之中中有村,吾庐适在村当中。sì shān zhī zhōng zhōng yǒu cūn,wú lú shì zài cūn dāng zhōng。
人间若别有天地,桃花流水尽日声淙淙。rén jiān ruò bié yǒu tiān dì,táo huā liú shuǐ jǐn rì shēng cóng cóng。
额吾庐以黄庭语,岂欲上蹑神仙踪?表吾庐者奉新许,笔势劲若铭彝钟。é wú lú yǐ huáng tíng yǔ,qǐ yù shàng niè shén xiān zōng?biǎo wú lú zhě fèng xīn xǔ,bǐ shì jìn ruò míng yí zhōng。
丙申之春吾庐寔经始,买山更在光绪乙未之初冬。bǐng shēn zhī chūn wú lú shí jīng shǐ,mǎi shān gèng zài guāng xù yǐ wèi zhī chū dōng。
十五年中一转瞬,辋川图画久慕前贤风。shí wǔ nián zhōng yī zhuǎn shùn,wǎng chuān tú huà jiǔ mù qián xián fēng。
镜中谁作此狡狯,山林舍宇人物顿觉如亲逢。jìng zhōng shuí zuò cǐ jiǎo kuài,shān lín shě yǔ rén wù dùn jué rú qīn féng。
堂堂乎张,文采冠吾党,前辉后光昌而丰。táng táng hū zhāng,wén cǎi guān wú dǎng,qián huī hòu guāng chāng ér fēng。
人生意气潜契合,东山茯苓西山松。rén shēng yì qì qián qì hé,dōng shān fú líng xī shān sōng。
为吾题图意乃在图表,证今引古词何鸿!即以词论已超绝,直与明镜摄影齐神工。wèi wú tí tú yì nǎi zài tú biǎo,zhèng jīn yǐn gǔ cí hé hóng!jí yǐ cí lùn yǐ chāo jué,zhí yǔ míng jìng shè yǐng qí shén gōng。
嗟哉文学在今日,遭值世宙方昏雺。jiē zāi wén xué zài jīn rì,zāo zhí shì zhòu fāng hūn wù。
已抑公羊作饼家,更诬孔子为儒童。yǐ yì gōng yáng zuò bǐng jiā,gèng wū kǒng zi wèi rú tóng。
三年不飞亦已矣,岂有一举天能冲?夐乎欲论太平世,人狙出口谁能容?sān nián bù fēi yì yǐ yǐ,qǐ yǒu yī jǔ tiān néng chōng?xiòng hū yù lùn tài píng shì,rén jū chū kǒu shuí néng róng?
君家仲坚昔吾慕,偶然游戏海上思作虬髯公。jūn jiā zhòng jiān xī wú mù,ǒu rán yóu xì hǎi shàng sī zuò qiú rán gōng。
安知仍落此世界,儒冠复戴奄奄欲绝宁吾衷。ān zhī réng luò cǐ shì jiè,rú guān fù dài yǎn yǎn yù jué níng wú zhōng。
已无一时豪杰可摧倒,聊欲万古开拓吾心胸。yǐ wú yī shí háo jié kě cuī dào,liáo yù wàn gǔ kāi tuò wú xīn xiōng。
昆仑山脉走南戒,万水趋海朝祝融。kūn lún shān mài zǒu nán jiè,wàn shuǐ qū hǎi cháo zhù róng。
此间山水清雄良足寄怀抱,且收倚天长剑韬神锋。cǐ jiān shān shuǐ qīng xióng liáng zú jì huái bào,qiě shōu yǐ tiān zhǎng jiàn tāo shén fēng。
太平之民或容作,教取子孙识字为耕农。tài píng zhī mín huò róng zuò,jiào qǔ zi sūn shí zì wèi gēng nóng。
南荒丹山本凤穴,凤虽不至吾仍种竹栽梧桐。nán huāng dān shān běn fèng xué,fèng suī bù zhì wú réng zhǒng zhú zāi wú tóng。
梦中忽见海上故亲友,落月黑塞林青枫。mèng zhōng hū jiàn hǎi shàng gù qīn yǒu,luò yuè hēi sāi lín qīng fēng。
偶图山居志吾幸已脱劫外,乃劳翩然大句相推崇。ǒu tú shān jū zhì wú xìng yǐ tuō jié wài,nǎi láo piān rán dà jù xiāng tuī chóng。
人生得闲无事亦仙福,黄庭此语吾所宗。rén shēng dé xián wú shì yì xiān fú,huáng tíng cǐ yǔ wú suǒ zōng。
有山不归果何乐,世网一坠嗟重重。yǒu shān bù guī guǒ hé lè,shì wǎng yī zhuì jiē zhòng zhòng。
庐山之君昨招我,云中手把青芙蓉。lú shān zhī jūn zuó zhāo wǒ,yún zhōng shǒu bǎ qīng fú róng。
丘逢甲

丘逢甲

丘逢甲(1864年~1912年)近代诗人。字仙根,又字吉甫,号蛰庵、仲阏、华严子,别署海东遗民、南武山人、仓海君。辛亥革命后以仓海为名。祖籍嘉应镇平(今广东蕉岭)。同治三年(1864年)生于台湾彰化,光绪十四年(1887年)中举人,光绪十五年登进士(1889年),授任工部主事。但丘逢甲无意在京做官返回台湾,到台湾台中衡文书院担任主讲,后又于台湾的台南和嘉义教育新学。 丘逢甲的作品>>

猜您喜欢

岁暮感怀次感春韵

丘逢甲

浪说芦灰止水年,笙簧重奏古来天。làng shuō lú huī zhǐ shuǐ nián,shēng huáng zhòng zòu gǔ lái tiān。
阳枢不转春消息,老木寒巢噤帝鹃。yáng shū bù zhuǎn chūn xiāo xī,lǎo mù hán cháo jìn dì juān。

岁暮感怀次感春韵

丘逢甲

玉龙残甲满天飞,万里寒光照铁衣。yù lóng cán jiǎ mǎn tiān fēi,wàn lǐ hán guāng zhào tiě yī。
黄竹歌中行八骏,瑶池空送穆王归。huáng zhú gē zhōng xíng bā jùn,yáo chí kōng sòng mù wáng guī。

岁暮感怀次感春韵

丘逢甲

扁舟钓雪下寒滩,落日荒荒欲霁难。biǎn zhōu diào xuě xià hán tān,luò rì huāng huāng yù jì nán。
满目江山沉战气,可能王业不偏安。mǎn mù jiāng shān chén zhàn qì,kě néng wáng yè bù piān ān。

岁暮感怀次感春韵

丘逢甲

曾从剑侠传中来,十万戈船梦里开。céng cóng jiàn xiá chuán zhōng lái,shí wàn gē chuán mèng lǐ kāi。
把酒寒斋逢故部,海东残岛话奇莱。bǎ jiǔ hán zhāi féng gù bù,hǎi dōng cán dǎo huà qí lái。

岁暮感怀次感春韵

丘逢甲

万梅花里问前身,我佛从来戒造因。wàn méi huā lǐ wèn qián shēn,wǒ fú cóng lái jiè zào yīn。
冷看天倾无力补,莫将黄土浪抟人。lěng kàn tiān qīng wú lì bǔ,mò jiāng huáng tǔ làng tuán rén。

岁暮感怀次感春韵

丘逢甲

禾黍何须怨狡童,是非从古论难公。hé shǔ hé xū yuàn jiǎo tóng,shì fēi cóng gǔ lùn nán gōng。
可怜神化丹青手,剩粉零缣写北风。kě lián shén huà dān qīng shǒu,shèng fěn líng jiān xiě běi fēng。

苦旱

丘逢甲

手无寸铁诛妖魃,安得神龙出九渊?shǒu wú cùn tiě zhū yāo bá,ān dé shén lóng chū jiǔ yuān?
但解乘球用今法,不妨持药炸青天。dàn jiě chéng qiú yòng jīn fǎ,bù fáng chí yào zhà qīng tiān。

苦旱

丘逢甲

眼中赤地真千里,万首翘天望雨来。yǎn zhōng chì dì zhēn qiān lǐ,wàn shǒu qiào tiān wàng yǔ lái。
谁叩九阊讼风伯,新云才起又吹开。shuí kòu jiǔ chāng sòng fēng bó,xīn yún cái qǐ yòu chuī kāi。

书感与颂丞

丘逢甲

各自行营高敞地,大宛山与大屏邻。gè zì xíng yíng gāo chǎng dì,dà wǎn shān yǔ dà píng lín。
生儿莫作真王想,不及淮阴守冢人。shēng ér mò zuò zhēn wáng xiǎng,bù jí huái yīn shǒu zhǒng rén。

论诗次铁庐韵

丘逢甲

元音从古本天生,何事时流务竞争?yuán yīn cóng gǔ běn tiān shēng,hé shì shí liú wù jìng zhēng?
诗世界中几雄国?shī shì jiè zhōng jǐ xióng guó?
惜无人起与连衡。xī wú rén qǐ yǔ lián héng。

论诗次铁庐韵

丘逢甲

迩来诗界唱革命,谁果独尊吾未逢。ěr lái shī jiè chàng gé mìng,shuí guǒ dú zūn wú wèi féng。
流尽玄黄笔头血,茫茫词海战群龙。liú jǐn xuán huáng bǐ tóu xuè,máng máng cí hǎi zhàn qún lóng。

论诗次铁庐韵

丘逢甲

新筑诗中大舞台,侏儒几辈剧堪哀。xīn zhù shī zhōng dà wǔ tái,zhū rú jǐ bèi jù kān āi。
即今开幕推神手,要选人天绝代才。jí jīn kāi mù tuī shén shǒu,yào xuǎn rén tiān jué dài cái。

论诗次铁庐韵

丘逢甲

台上风云发浩歌,不须猛士再蒐罗。tái shàng fēng yún fā hào gē,bù xū měng shì zài sōu luó。
拔山妄费重瞳力,夜半虞兮唱奈何。bá shān wàng fèi zhòng tóng lì,yè bàn yú xī chàng nài hé。

论诗次铁庐韵

丘逢甲

北派南宗各自夸,可能流响脱淫哇。běi pài nán zōng gè zì kuā,kě néng liú xiǎng tuō yín wa。
诗中果有真王在,四海何妨共一家。shī zhōng guǒ yǒu zhēn wáng zài,sì hǎi hé fáng gòng yī jiā。

论诗次铁庐韵

丘逢甲

彼此纷纷说界疆,谁知世有大文章。bǐ cǐ fēn fēn shuō jiè jiāng,shuí zhī shì yǒu dà wén zhāng。
中天北斗都无定,浮海观星上大郎。zhōng tiān běi dòu dōu wú dìng,fú hǎi guān xīng shàng dà láng。