古诗词

鸳湖曲

吴伟业

驾鸯湖畔草粘天,二月春深好放船。jià yāng hú pàn cǎo zhān tiān,èr yuè chūn shēn hǎo fàng chuán。
柳叶乱飘千尺雨,桃花斜带一路烟。liǔ yè luàn piāo qiān chǐ yǔ,táo huā xié dài yī lù yān。
烟雨迷离不知处,旧堤却认门前树。yān yǔ mí lí bù zhī chù,jiù dī què rèn mén qián shù。
树上流莺三两声,十年此地扁舟住。shù shàng liú yīng sān liǎng shēng,shí nián cǐ dì biǎn zhōu zhù。
主人爱客锦筵开,水闻风吹笑语来。zhǔ rén ài kè jǐn yán kāi,shuǐ wén fēng chuī xiào yǔ lái。
画鼓队催桃叶伎,玉箫声出柘枝台。huà gǔ duì cuī táo yè jì,yù xiāo shēng chū zhè zhī tái。
轻靴窄袖娇妆束,脆管繁弦竞追逐。qīng xuē zhǎi xiù jiāo zhuāng shù,cuì guǎn fán xián jìng zhuī zhú。
云鬟子弟按霓裳,雪面参军舞鸲鹆。yún huán zi dì àn ní shang,xuě miàn cān jūn wǔ qú yù。
酒尽移船曲榭西,满湖灯火醉人归。jiǔ jǐn yí chuán qū xiè xī,mǎn hú dēng huǒ zuì rén guī。
朝来别奏新翻曲,更出红妆向柳堤。cháo lái bié zòu xīn fān qū,gèng chū hóng zhuāng xiàng liǔ dī。
欢乐朝朝兼暮暮,七贵三公何足数!十幅蒲帆几尺风,吹君直上长安路。huān lè cháo cháo jiān mù mù,qī guì sān gōng hé zú shù!shí fú pú fān jǐ chǐ fēng,chuī jūn zhí shàng zhǎng ān lù。
长安富贵玉骢骄,侍女薰香护早朝。zhǎng ān fù guì yù cōng jiāo,shì nǚ xūn xiāng hù zǎo cháo。
分付南湖旧花柳,好留烟月伴归桡。fēn fù nán hú jiù huā liǔ,hǎo liú yān yuè bàn guī ráo。
那知转眼浮生梦,萧萧日影悲风动。nà zhī zhuǎn yǎn fú shēng mèng,xiāo xiāo rì yǐng bēi fēng dòng。
中散弹琴竞未终,山公启事成何用!zhōng sàn dàn qín jìng wèi zhōng,shān gōng qǐ shì chéng hé yòng!
东市朝衣一旦休,北邙抔土亦难留。dōng shì cháo yī yī dàn xiū,běi máng póu tǔ yì nán liú。
白杨尚作他人树,红粉知非旧日楼。bái yáng shàng zuò tā rén shù,hóng fěn zhī fēi jiù rì lóu。
烽火名园窜狐兔,画图偷窥老兵怒。fēng huǒ míng yuán cuàn hú tù,huà tú tōu kuī lǎo bīng nù。
宁使当时没县官,不堪朝市都非故!níng shǐ dāng shí méi xiàn guān,bù kān cháo shì dōu fēi gù!
我来倚棹向湖边,烟雨台空倍惘然。wǒ lái yǐ zhào xiàng hú biān,yān yǔ tái kōng bèi wǎng rán。
芳草乍疑歌扇绿,落英错认舞衣鲜。fāng cǎo zhà yí gē shàn lǜ,luò yīng cuò rèn wǔ yī xiān。
人生苦乐皆陈迹,年去年来堪痛惜。rén shēng kǔ lè jiē chén jì,nián qù nián lái kān tòng xī。
闻笛休嗟石季伦,衔坏且效陶彭泽。wén dí xiū jiē shí jì lún,xián huài qiě xiào táo péng zé。
君不见白浪掀天一叶危,收竿还伯转船迟。jūn bù jiàn bái làng xiān tiān yī yè wēi,shōu gān hái bó zhuǎn chuán chí。
世人无限风波苦,输与江湖钓叟知。shì rén wú xiàn fēng bō kǔ,shū yǔ jiāng hú diào sǒu zhī。
吴伟业

吴伟业

吴伟业(1609~1672)字骏公,号梅村,别署鹿樵生、灌隐主人、大云道人,世居江苏昆山,祖父始迁江苏太仓,汉族,江苏太仓人,崇祯进士。明末清初著名诗人,与钱谦益、龚鼎孳并称“江左三大家”,又为娄东诗派开创者。长于七言歌行,初学“长庆体”,后自成新吟,后人称之为“梅村体”。 吴伟业的作品>>

猜您喜欢

将至京师寄当事诸老

吴伟业

平生踪迹尽繇天,世事浮名总弃捐。píng shēng zōng jì jǐn yáo tiān,shì shì fú míng zǒng qì juān。
不召岂能逃圣代,无官敢即傲高眠。bù zhào qǐ néng táo shèng dài,wú guān gǎn jí ào gāo mián。
匹夫志在何难夺,君相思深自见怜。pǐ fū zhì zài hé nán duó,jūn xiāng sī shēn zì jiàn lián。
记送铁崖诗句好,白衣宣至白衣还。jì sòng tiě yá shī jù hǎo,bái yī xuān zhì bái yī hái。

怀王奉常烟客

吴伟业

把君诗卷问南鸿,憔悴看成六十翁。bǎ jūn shī juǎn wèn nán hóng,qiáo cuì kàn chéng liù shí wēng。
老去只应添鬓雪,愁来那得愈头风。lǎo qù zhǐ yīng tiān bìn xuě,chóu lái nà dé yù tóu fēng。
田园芜没支筇懒,书画萧条隐几空。tián yuán wú méi zhī qióng lǎn,shū huà xiāo tiáo yǐn jǐ kōng。
犹喜梅花开绕屋,腊醅初熟草堂中。yóu xǐ méi huā kāi rào wū,là pēi chū shú cǎo táng zhōng。

哭苍雪

吴伟业

忆昔穿云到上方,飞泉夹路笋舆忙。yì xī chuān yún dào shàng fāng,fēi quán jiā lù sǔn yú máng。
孤松半榻霜颠白,清磬一声山叶黄。gū sōng bàn tà shuāng diān bái,qīng qìng yī shēng shān yè huáng。
得道好穷诗正变,观心难遣世兴亡。dé dào hǎo qióng shī zhèng biàn,guān xīn nán qiǎn shì xīng wáng。
汰公塔在今同传,无著天亲共影堂。tài gōng tǎ zài jīn tóng chuán,wú zhù tiān qīn gòng yǐng táng。

哭苍雪

吴伟业

说法中峰语句真,沧桑阅尽剩闲身。shuō fǎ zhōng fēng yǔ jù zhēn,cāng sāng yuè jǐn shèng xián shēn。
宗风实处都成教,慧业通来不碍尘。zōng fēng shí chù dōu chéng jiào,huì yè tōng lái bù ài chén。
白社老应空世想,青山我自哭诗人。bái shè lǎo yīng kōng shì xiǎng,qīng shān wǒ zì kū shī rén。
总教落得江南梦,万树梅花孰比邻。zǒng jiào luò dé jiāng nán mèng,wàn shù méi huā shú bǐ lín。

采石矶

吴伟业

石壁千寻险,江流一矢争。shí bì qiān xún xiǎn,jiāng liú yī shǐ zhēng。
曾闻飞将上,落日吊开平。céng wén fēi jiāng shàng,luò rì diào kāi píng。

古意

吴伟业

欢似机中丝,织作相思树。huān shì jī zhōng sī,zhī zuò xiāng sī shù。
侬似衣上花,春风吹不去。nóng shì yī shàng huā,chūn fēng chuī bù qù。

下相极东庵读同年北使时诗卷

吴伟业

兰若停骖洒墨成,过河持节事分明。lán ruò tíng cān sǎ mò chéng,guò hé chí jié shì fēn míng。
上林飞雁无还表,头白山僧话子卿。shàng lín fēi yàn wú hái biǎo,tóu bái shān sēng huà zi qīng。

伍员

吴伟业

投金濑畔敢安居,覆楚亡吴数上书。tóu jīn lài pàn gǎn ān jū,fù chǔ wáng wú shù shàng shū。
手把蜀镂思往事,九原归去愧包胥。shǒu bǎ shǔ lòu sī wǎng shì,jiǔ yuán guī qù kuì bāo xū。

戏题仕女图

吴伟业

霸越亡吴计已行,论功何物赏倾城?bà yuè wáng wú jì yǐ xíng,lùn gōng hé wù shǎng qīng chéng?
西施亦有弓藏惧,不独鸱夷变姓名。xī shī yì yǒu gōng cáng jù,bù dú chī yí biàn xìng míng。

出塞·玉关秋尽雁

吴伟业

玉关秋尽雁连天,碛里明驼路几千!yù guān qiū jǐn yàn lián tiān,qì lǐ míng tuó lù jǐ qiān!
夜半李陵台上月,可能还似汉宫圆?yè bàn lǐ líng tái shàng yuè,kě néng hái shì hàn gōng yuán?

阻雪

吴伟业

关山虽胜路难堪,才上征鞍又解骖。guān shān suī shèng lù nán kān,cái shàng zhēng ān yòu jiě cān。
十丈黄尘千尺雪,可知俱不似江南。shí zhàng huáng chén qiān chǐ xuě,kě zhī jù bù shì jiāng nán。

临清大雪

吴伟业

白头风雪上长安,短褐疲驴帽带宽。bái tóu fēng xuě shàng zhǎng ān,duǎn hè pí lǘ mào dài kuān。
辜负故园梅树好,南枝开放北枝寒。gū fù gù yuán méi shù hǎo,nán zhī kāi fàng běi zhī hán。

题冒辟疆名姬董白小像

吴伟业

珍珠无价玉无瑕,小字贪看问妾家。zhēn zhū wú jià yù wú xiá,xiǎo zì tān kàn wèn qiè jiā。
寻到白堤呼出见,月明残雪映梅花。xún dào bái dī hū chū jiàn,yuè míng cán xuě yìng méi huā。

题归元恭僧服小像

吴伟业

金粟山人道者装,玉山秋尽草堂荒。jīn sù shān rén dào zhě zhuāng,yù shān qiū jǐn cǎo táng huāng。
劫灰重作江南梦,一曲开元泪万行。jié huī zhòng zuò jiāng nán mèng,yī qū kāi yuán lèi wàn xíng。

题归元恭僧服小像

吴伟业

共道淇园长异材,风欺雪压倩谁栽。gòng dào qí yuán zhǎng yì cái,fēng qī xuě yā qiàn shuí zāi。
道人扫向维摩壁,千尺苍龙护讲台。dào rén sǎo xiàng wéi mó bì,qiān chǐ cāng lóng hù jiǎng tái。
138«45678910