古诗词

遇南厢园叟感赋八十韵

吴伟业

寒潮冲废垒,火云烧赤冈。hán cháo chōng fèi lěi,huǒ yún shāo chì gāng。
四月到金陵,十日行大航。sì yuè dào jīn líng,shí rì xíng dà háng。
平生游宦地,踪迹都遗忘。píng shēng yóu huàn dì,zōng jì dōu yí wàng。
道遇一园叟,问我来何方。dào yù yī yuán sǒu,wèn wǒ lái hé fāng。
犹然认旧役,即事堪心伤。yóu rán rèn jiù yì,jí shì kān xīn shāng。
开门延我坐,破壁低围墙。kāi mén yán wǒ zuò,pò bì dī wéi qiáng。
却指灌莽中,此即为南厢。què zhǐ guàn mǎng zhōng,cǐ jí wèi nán xiāng。
衙舍成丘墟,佃种输租粮。yá shě chéng qiū xū,diàn zhǒng shū zū liáng。
谋生改衣食,感旧存园庄。móu shēng gǎi yī shí,gǎn jiù cún yuán zhuāng。
艰难守兹土,不敢之他乡。jiān nán shǒu zī tǔ,bù gǎn zhī tā xiāng。
我因访故基,步步添思量。wǒ yīn fǎng gù jī,bù bù tiān sī liàng。
面水背苍崖,中为所居堂。miàn shuǐ bèi cāng yá,zhōng wèi suǒ jū táng。
四海罗生徒,六馆登文章。sì hǎi luó shēng tú,liù guǎn dēng wén zhāng。
松桧皆十围,钟筦声锵锵。sōng guì jiē shí wéi,zhōng guǎn shēng qiāng qiāng。
百顷摇澄潭,夹岸栽垂杨。bǎi qǐng yáo chéng tán,jiā àn zāi chuí yáng。
池上临华轩,菡萏吹芬芳。chí shàng lín huá xuān,hàn dàn chuī fēn fāng。
谈笑尽贵游,花月倾壶觞。tán xiào jǐn guì yóu,huā yuè qīng hú shāng。
其南有一亭,梧竹生微凉。qí nán yǒu yī tíng,wú zhú shēng wēi liáng。
回头望鸡笼,庙貌诸侯王。huí tóu wàng jī lóng,miào mào zhū hóu wáng。
左李右邓沐,中坐徐与常。zuǒ lǐ yòu dèng mù,zhōng zuò xú yǔ cháng。
霜髯见锋骨,老将东瓯汤。shuāng rán jiàn fēng gǔ,lǎo jiāng dōng ōu tāng。
配食十六侯,剑佩森成行。pèi shí shí liù hóu,jiàn pèi sēn chéng xíng。
得之为将相,宁复忧封疆。dé zhī wèi jiāng xiāng,níng fù yōu fēng jiāng。
北风江上急,万马朝腾骧。běi fēng jiāng shàng jí,wàn mǎ cháo téng xiāng。
重来访遗迹,落日唯牛羊。zhòng lái fǎng yí jì,luò rì wéi niú yáng。
吁嗟中山孙,志气胡勿昂!xū jiē zhōng shān sūn,zhì qì hú wù áng!
生世苟如此,不如死道旁。shēng shì gǒu rú cǐ,bù rú sǐ dào páng。
惜哉裸体辱,仍在功臣坊。xī zāi luǒ tǐ rǔ,réng zài gōng chén fāng。
萧条同泰寺,南枕山之阳。xiāo tiáo tóng tài sì,nán zhěn shān zhī yáng。
当时宝志公,妙塔天花香。dāng shí bǎo zhì gōng,miào tǎ tiān huā xiāng。
改葬施金棺,手诏追褒扬。gǎi zàng shī jīn guān,shǒu zhào zhuī bāo yáng。
袈裟寄灵谷,制度由萧粱。jiā shā jì líng gǔ,zhì dù yóu xiāo liáng。
千尺观象台,太史书桢祥。qiān chǐ guān xiàng tái,tài shǐ shū zhēn xiáng。
北望占旄头,夜夜愁光铓。běi wàng zhàn máo tóu,yè yè chóu guāng máng。
高帝遗衣冠,月出修蒸尝。gāo dì yí yī guān,yuè chū xiū zhēng cháng。
图书盈玉几,弓剑堆金床。tú shū yíng yù jǐ,gōng jiàn duī jīn chuáng。
承乏忝兼官,再拜陈衣裳。chéng fá tiǎn jiān guān,zài bài chén yī shang。
南内因洒扫,铜龙启未央。nán nèi yīn sǎ sǎo,tóng lóng qǐ wèi yāng。
幽花生御榻,苔涩青仓琅。yōu huā shēng yù tà,tái sè qīng cāng láng。
离宫须望幸,执戟卫中郎。lí gōng xū wàng xìng,zhí jǐ wèi zhōng láng。
万事今尽非,东逝如长江。wàn shì jīn jǐn fēi,dōng shì rú zhǎng jiāng。
钟陵十万松,大者参天长。zhōng líng shí wàn sōng,dà zhě cān tiān zhǎng。
根节犹青铜,屈曲苍皮僵。gēn jié yóu qīng tóng,qū qū cāng pí jiāng。
不知何代物,同日遭斧创。bù zhī hé dài wù,tóng rì zāo fǔ chuàng。
前此千百年,岂独无兴亡!qián cǐ qiān bǎi nián,qǐ dú wú xīng wáng!
况自百姓伐,孰者非耕桑!kuàng zì bǎi xìng fá,shú zhě fēi gēng sāng!
群生与草木,长养皆吾皇。qún shēng yǔ cǎo mù,zhǎng yǎng jiē wú huáng。
人理已澌灭,讲舍宜其荒。rén lǐ yǐ sī miè,jiǎng shě yí qí huāng。
独念四库书,卷轴夸缥缃。dú niàn sì kù shū,juǎn zhóu kuā piāo xiāng。
孔庙铜牺尊,斑剥填青黄。kǒng miào tóng xī zūn,bān bō tián qīng huáng。
弃掷草莽间,零落谁收藏!qì zhì cǎo mǎng jiān,líng luò shuí shōu cáng!
老翁见话久,妇子私相商。lǎo wēng jiàn huà jiǔ,fù zi sī xiāng shāng。
人倦马亦疲,剪韭炊黄粱。rén juàn mǎ yì pí,jiǎn jiǔ chuī huáng liáng。
慎莫笑家贫,一一罗酒浆。shèn mò xiào jiā pín,yī yī luó jiǔ jiāng。
从头诉兵火,眼见尤悲怆。cóng tóu sù bīng huǒ,yǎn jiàn yóu bēi chuàng。
大军从北来,百姓闻惊惶。dà jūn cóng běi lái,bǎi xìng wén jīng huáng。
下令将入城,传箭需民房。xià lìng jiāng rù chéng,chuán jiàn xū mín fáng。
里正持府帖,佥在御赐廊。lǐ zhèng chí fǔ tiē,qiān zài yù cì láng。
插旗大道边,驱遣谁能当!chā qí dà dào biān,qū qiǎn shuí néng dāng!
但求骨肉完,其敢携筐箱?dàn qiú gǔ ròu wán,qí gǎn xié kuāng xiāng?
扶持杂幼稚,失散呼耶娘。fú chí zá yòu zhì,shī sàn hū yé niáng。
江南昔未乱,闾左称阜康。jiāng nán xī wèi luàn,lǘ zuǒ chēng fù kāng。
马阮作相公,行事偏猖狂。mǎ ruǎn zuò xiāng gōng,xíng shì piān chāng kuáng。
高镇争扬州,左兵来武昌。gāo zhèn zhēng yáng zhōu,zuǒ bīng lái wǔ chāng。
积渐成乱离,记忆应难详。jī jiàn chéng luàn lí,jì yì yīng nán xiáng。
下路初定来,官吏逾贪狼。xià lù chū dìng lái,guān lì yú tān láng。
按籍缚富人,坐索干金装。àn jí fù fù rén,zuò suǒ gàn jīn zhuāng。
以此为才智,岂曰惟私囊。yǐ cǐ wèi cái zhì,qǐ yuē wéi sī náng。
今日解马草,明日修官塘。jīn rì jiě mǎ cǎo,míng rì xiū guān táng。
诛求却到骨,皮肉俱生疮。zhū qiú què dào gǔ,pí ròu jù shēng chuāng。
野老读诏书,新政求循良。yě lǎo dú zhào shū,xīn zhèng qiú xún liáng。
瓜畦亦有畔,沟水亦有防。guā qí yì yǒu pàn,gōu shuǐ yì yǒu fáng。
始信立国家,不可无纪纲。shǐ xìn lì guó jiā,bù kě wú jì gāng。
春来雨水足,四野欣农忙。chūn lái yǔ shuǐ zú,sì yě xīn nóng máng。
父子力耕耘,得粟输官仓。fù zi lì gēng yún,dé sù shū guān cāng。
遭遇重太平,穷老其何妨!zāo yù zhòng tài píng,qióng lǎo qí hé fáng!
薄暮难再留,瞑色犹青苍。báo mù nán zài liú,míng sè yóu qīng cāng。
策马自此去,凄侧摧中肠。cè mǎ zì cǐ qù,qī cè cuī zhōng cháng。
顾羡此老翁,负耒歌沧浪。gù xiàn cǐ lǎo wēng,fù lěi gē cāng làng。
牢落悲风尘,天地徒茫茫。láo luò bēi fēng chén,tiān dì tú máng máng。
吴伟业

吴伟业

吴伟业(1609~1672)字骏公,号梅村,别署鹿樵生、灌隐主人、大云道人,世居江苏昆山,祖父始迁江苏太仓,汉族,江苏太仓人,崇祯进士。明末清初著名诗人,与钱谦益、龚鼎孳并称“江左三大家”,又为娄东诗派开创者。长于七言歌行,初学“长庆体”,后自成新吟,后人称之为“梅村体”。 吴伟业的作品>>

猜您喜欢

将至京师寄当事诸老

吴伟业

平生踪迹尽繇天,世事浮名总弃捐。píng shēng zōng jì jǐn yáo tiān,shì shì fú míng zǒng qì juān。
不召岂能逃圣代,无官敢即傲高眠。bù zhào qǐ néng táo shèng dài,wú guān gǎn jí ào gāo mián。
匹夫志在何难夺,君相思深自见怜。pǐ fū zhì zài hé nán duó,jūn xiāng sī shēn zì jiàn lián。
记送铁崖诗句好,白衣宣至白衣还。jì sòng tiě yá shī jù hǎo,bái yī xuān zhì bái yī hái。

怀王奉常烟客

吴伟业

把君诗卷问南鸿,憔悴看成六十翁。bǎ jūn shī juǎn wèn nán hóng,qiáo cuì kàn chéng liù shí wēng。
老去只应添鬓雪,愁来那得愈头风。lǎo qù zhǐ yīng tiān bìn xuě,chóu lái nà dé yù tóu fēng。
田园芜没支筇懒,书画萧条隐几空。tián yuán wú méi zhī qióng lǎn,shū huà xiāo tiáo yǐn jǐ kōng。
犹喜梅花开绕屋,腊醅初熟草堂中。yóu xǐ méi huā kāi rào wū,là pēi chū shú cǎo táng zhōng。

哭苍雪

吴伟业

忆昔穿云到上方,飞泉夹路笋舆忙。yì xī chuān yún dào shàng fāng,fēi quán jiā lù sǔn yú máng。
孤松半榻霜颠白,清磬一声山叶黄。gū sōng bàn tà shuāng diān bái,qīng qìng yī shēng shān yè huáng。
得道好穷诗正变,观心难遣世兴亡。dé dào hǎo qióng shī zhèng biàn,guān xīn nán qiǎn shì xīng wáng。
汰公塔在今同传,无著天亲共影堂。tài gōng tǎ zài jīn tóng chuán,wú zhù tiān qīn gòng yǐng táng。

哭苍雪

吴伟业

说法中峰语句真,沧桑阅尽剩闲身。shuō fǎ zhōng fēng yǔ jù zhēn,cāng sāng yuè jǐn shèng xián shēn。
宗风实处都成教,慧业通来不碍尘。zōng fēng shí chù dōu chéng jiào,huì yè tōng lái bù ài chén。
白社老应空世想,青山我自哭诗人。bái shè lǎo yīng kōng shì xiǎng,qīng shān wǒ zì kū shī rén。
总教落得江南梦,万树梅花孰比邻。zǒng jiào luò dé jiāng nán mèng,wàn shù méi huā shú bǐ lín。

采石矶

吴伟业

石壁千寻险,江流一矢争。shí bì qiān xún xiǎn,jiāng liú yī shǐ zhēng。
曾闻飞将上,落日吊开平。céng wén fēi jiāng shàng,luò rì diào kāi píng。

古意

吴伟业

欢似机中丝,织作相思树。huān shì jī zhōng sī,zhī zuò xiāng sī shù。
侬似衣上花,春风吹不去。nóng shì yī shàng huā,chūn fēng chuī bù qù。

下相极东庵读同年北使时诗卷

吴伟业

兰若停骖洒墨成,过河持节事分明。lán ruò tíng cān sǎ mò chéng,guò hé chí jié shì fēn míng。
上林飞雁无还表,头白山僧话子卿。shàng lín fēi yàn wú hái biǎo,tóu bái shān sēng huà zi qīng。

伍员

吴伟业

投金濑畔敢安居,覆楚亡吴数上书。tóu jīn lài pàn gǎn ān jū,fù chǔ wáng wú shù shàng shū。
手把蜀镂思往事,九原归去愧包胥。shǒu bǎ shǔ lòu sī wǎng shì,jiǔ yuán guī qù kuì bāo xū。

戏题仕女图

吴伟业

霸越亡吴计已行,论功何物赏倾城?bà yuè wáng wú jì yǐ xíng,lùn gōng hé wù shǎng qīng chéng?
西施亦有弓藏惧,不独鸱夷变姓名。xī shī yì yǒu gōng cáng jù,bù dú chī yí biàn xìng míng。

出塞·玉关秋尽雁

吴伟业

玉关秋尽雁连天,碛里明驼路几千!yù guān qiū jǐn yàn lián tiān,qì lǐ míng tuó lù jǐ qiān!
夜半李陵台上月,可能还似汉宫圆?yè bàn lǐ líng tái shàng yuè,kě néng hái shì hàn gōng yuán?

阻雪

吴伟业

关山虽胜路难堪,才上征鞍又解骖。guān shān suī shèng lù nán kān,cái shàng zhēng ān yòu jiě cān。
十丈黄尘千尺雪,可知俱不似江南。shí zhàng huáng chén qiān chǐ xuě,kě zhī jù bù shì jiāng nán。

临清大雪

吴伟业

白头风雪上长安,短褐疲驴帽带宽。bái tóu fēng xuě shàng zhǎng ān,duǎn hè pí lǘ mào dài kuān。
辜负故园梅树好,南枝开放北枝寒。gū fù gù yuán méi shù hǎo,nán zhī kāi fàng běi zhī hán。

题冒辟疆名姬董白小像

吴伟业

珍珠无价玉无瑕,小字贪看问妾家。zhēn zhū wú jià yù wú xiá,xiǎo zì tān kàn wèn qiè jiā。
寻到白堤呼出见,月明残雪映梅花。xún dào bái dī hū chū jiàn,yuè míng cán xuě yìng méi huā。

题归元恭僧服小像

吴伟业

金粟山人道者装,玉山秋尽草堂荒。jīn sù shān rén dào zhě zhuāng,yù shān qiū jǐn cǎo táng huāng。
劫灰重作江南梦,一曲开元泪万行。jié huī zhòng zuò jiāng nán mèng,yī qū kāi yuán lèi wàn xíng。

题归元恭僧服小像

吴伟业

共道淇园长异材,风欺雪压倩谁栽。gòng dào qí yuán zhǎng yì cái,fēng qī xuě yā qiàn shuí zāi。
道人扫向维摩壁,千尺苍龙护讲台。dào rén sǎo xiàng wéi mó bì,qiān chǐ cāng lóng hù jiǎng tái。
138«45678910