古诗词

阆州行

吴伟业

四坐且勿喧,听我歌阆州。sì zuò qiě wù xuān,tīng wǒ gē láng zhōu。
阆州天下胜,十二锦屏楼。láng zhōu tiān xià shèng,shí èr jǐn píng lóu。
歌舞巴渝盛,江山士女游。gē wǔ bā yú shèng,jiāng shān shì nǚ yóu。
我有同年翁,阆州旧乡县。wǒ yǒu tóng nián wēng,láng zhōu jiù xiāng xiàn。
送客苍溪船,读书玉台观。sòng kè cāng xī chuán,dú shū yù tái guān。
忽乘相如车,谓受文翁荐。hū chéng xiāng rú chē,wèi shòu wén wēng jiàn。
游宦非不归,十载成都乱。yóu huàn fēi bù guī,shí zài chéng dōu luàn。
只君为爱子,相思不相见。zhǐ jūn wèi ài zi,xiāng sī bù xiāng jiàn。
相见隔长安,干戈徒步难。xiāng jiàn gé zhǎng ān,gàn gē tú bù nán。
金牛盘七坂,铁马断千山。jīn niú pán qī bǎn,tiě mǎ duàn qiān shān。
敢辞道路艰,早向妻儿诀。gǎn cí dào lù jiān,zǎo xiàng qī ér jué。
一身上鸟道,全家傍虎穴。yī shēn shàng niǎo dào,quán jiā bàng hǔ xué。
君自为尊章,岂得顾妻子。jūn zì wèi zūn zhāng,qǐ dé gù qī zi。
分携各努力,妾当为君死。fēn xié gè nǔ lì,qiè dāng wèi jūn sǐ。
凄凄复切切,苦语不能答。qī qī fù qiè qiè,kǔ yǔ bù néng dá。
好寄武昌书,莫买秦淮妾。hǎo jì wǔ chāng shū,mò mǎi qín huái qiè。
巴水急若箭,巴船去如叶。bā shuǐ jí ruò jiàn,bā chuán qù rú yè。
两岸苍崖高,孤帆望中没。liǎng àn cāng yá gāo,gū fān wàng zhōng méi。
二月到汉口,三月下扬州。èr yuè dào hàn kǒu,sān yuè xià yáng zhōu。
扬州花月地,烽火似边头。yáng zhōu huā yuè dì,fēng huǒ shì biān tóu。
驿路逢老亲,迁官向闽越。yì lù féng lǎo qīn,qiān guān xiàng mǐn yuè。
谓逼公车期,蚤看长安月。wèi bī gōng chē qī,zǎo kàn zhǎng ān yuè。
再拜不忍去,趣使严装发。zài bài bù rěn qù,qù shǐ yán zhuāng fā。
河山一朝异,复作他乡别。hé shān yī cháo yì,fù zuò tā xiāng bié。
别后竟何如,飘零少定居。bié hòu jìng hé rú,piāo líng shǎo dìng jū。
愁中乡信断,不敢望来书。chóu zhōng xiāng xìn duàn,bù gǎn wàng lái shū。
尽道是葭萌,杀人满川陆。jǐn dào shì jiā méng,shā rén mǎn chuān lù。
积尸峨嵋平,千村惟鬼哭。jī shī é méi píng,qiān cūn wéi guǐ kū。
客有自秦关,传言且悲喜。kè yǒu zì qín guān,chuán yán qiě bēi xǐ。
来时闻君妇,贞心视江水。lái shí wén jūn fù,zhēn xīn shì jiāng shuǐ。
江水流不极,猿声哀岂闻。jiāng shuǐ liú bù jí,yuán shēng āi qǐ wén。
将书封断指,血泪染罗裙。jiāng shū fēng duàn zhǐ,xuè lèi rǎn luó qún。
五内为崩摧,买舟急迎取。wǔ nèi wèi bēng cuī,mǎi zhōu jí yíng qǔ。
相逢惟一恸,不料吾见汝。xiāng féng wéi yī tòng,bù liào wú jiàn rǔ。
拭眼问舅姑,云山复何处。shì yǎn wèn jiù gū,yún shān fù hé chù。
泪尽日南天,死生不相遇。lèi jǐn rì nán tiān,sǐ shēng bù xiāng yù。
汝有亲弟兄,提携思共济。rǔ yǒu qīn dì xiōng,tí xié sī gòng jì。
姊妹四五人,扶持结衣袂。zǐ mèi sì wǔ rén,fú chí jié yī mèi。
怀里孤雏痴,啼呼不知避。huái lǐ gū chú chī,tí hū bù zhī bì。
失散苍皇间,骨肉都抛弃。shī sàn cāng huáng jiān,gǔ ròu dōu pāo qì。
悠悠彼苍天,于人抑何酷。yōu yōu bǐ cāng tiān,yú rén yì hé kù。
城中十万户,白骨满崖谷。chéng zhōng shí wàn hù,bái gǔ mǎn yá gǔ。
官军收成都,千里见榛莽。guān jūn shōu chéng dōu,qiān lǐ jiàn zhēn mǎng。
设官尹猿猱,半以饲豺虎。shè guān yǐn yuán náo,bàn yǐ sì chái hǔ。
尚道是阆州,此地差安堵。shàng dào shì láng zhōu,cǐ dì chà ān dǔ。
民少官则多,莫恤蜀人苦。mín shǎo guān zé duō,mò xù shǔ rén kǔ。
凄凉汉祖庙,寂寞滕王台。qī liáng hàn zǔ miào,jì mò téng wáng tái。
子规叫夜月,城郭生蒿莱。zi guī jiào yè yuè,chéng guō shēng hāo lái。
只有嘉陵江,江声自浩浩。zhǐ yǒu jiā líng jiāng,jiāng shēng zì hào hào。
我欲竟此曲,流涕不复道。wǒ yù jìng cǐ qū,liú tì bù fù dào。
吴伟业

吴伟业

吴伟业(1609~1672)字骏公,号梅村,别署鹿樵生、灌隐主人、大云道人,世居江苏昆山,祖父始迁江苏太仓,汉族,江苏太仓人,崇祯进士。明末清初著名诗人,与钱谦益、龚鼎孳并称“江左三大家”,又为娄东诗派开创者。长于七言歌行,初学“长庆体”,后自成新吟,后人称之为“梅村体”。 吴伟业的作品>>

猜您喜欢

生查子·春景

吴伟业

青琐隔红墙,撇下韩嫣弹。qīng suǒ gé hóng qiáng,piē xià hán yān dàn。
花底玉聪嘶,立在垂杨岸。huā dǐ yù cōng sī,lì zài chuí yáng àn。
纤指弄东风,飞出银筝雁。xiān zhǐ nòng dōng fēng,fēi chū yín zhēng yàn。
寄语青楼人,留得春光半。jì yǔ qīng lóu rén,liú dé chūn guāng bàn。

望江南本意

吴伟业

江南好,聚石更穿池。jiāng nán hǎo,jù shí gèng chuān chí。
水槛玲珑帘幕隐,杉斋精丽缭垣低。shuǐ kǎn líng lóng lián mù yǐn,shān zhāi jīng lì liáo yuán dī。
木榻纸窗西。mù tà zhǐ chuāng xī。

生查子·春景闺情

吴伟业

香暖合欢襦,花落双文枕。xiāng nuǎn hé huān rú,huā luò shuāng wén zhěn。
娇鸟出房栊,人在梧桐井。jiāo niǎo chū fáng lóng,rén zài wú tóng jǐng。
小院赌红牙,输却蒲桃锦。xiǎo yuàn dǔ hóng yá,shū què pú táo jǐn。
学写贝多经,自屑泥金粉。xué xiě bèi duō jīng,zì xiè ní jīn fěn。

如梦令·闺情

吴伟业

镇日莺愁燕懒,遍地落红谁管。zhèn rì yīng chóu yàn lǎn,biàn dì luò hóng shuí guǎn。
睡起爇沉香,小饮碧螺春碗。shuì qǐ ruò chén xiāng,xiǎo yǐn bì luó chūn wǎn。
帘卷,帘卷,一任柳丝风软。lián juǎn,lián juǎn,yī rèn liǔ sī fēng ruǎn。

如梦令·闺情

吴伟业

误信鹊声枝上。wù xìn què shēng zhī shàng。
几度楼头西望。jǐ dù lóu tóu xī wàng。
薄幸不归来,愁杀石城风浪。báo xìng bù guī lái,chóu shā shí chéng fēng làng。
无恙。wú yàng。
无恙。wú yàng。
牢记别时模样。láo jì bié shí mó yàng。

如梦令·闺情

吴伟业

小阁焚香闲坐。xiǎo gé fén xiāng xián zuò。
摵摵纸窗风破。shè shè zhǐ chuāng fēng pò。
女伴有谁来,管领春愁一个。nǚ bàn yǒu shuí lái,guǎn lǐng chūn chóu yī gè。
无那。wú nà。
无那。wú nà。
斜压翠衾还卧。xié yā cuì qīn hái wò。

如梦令·闺情

吴伟业

烟锁画桥人病。yān suǒ huà qiáo rén bìng。
燕子玉关归信。yàn zi yù guān guī xìn。
报导负情侬,屈指还家春尽。bào dǎo fù qíng nóng,qū zhǐ hái jiā chūn jǐn。
休听。xiū tīng。
休听,又是海棠开近。xiū tīng,yòu shì hǎi táng kāi jìn。

如梦令·闺情

吴伟业

昨夜星阑人醒。zuó yè xīng lán rén xǐng。
移过玉人鸳枕。yí guò yù rén yuān zhěn。
同到琐窗前,照见一帘花影。tóng dào suǒ chuāng qián,zhào jiàn yī lián huā yǐng。
谁肯。shuí kěn。
谁肯。shuí kěn。
不怕月明风冷。bù pà yuè míng fēng lěng。

生查子·春景旅思

吴伟业

一尺过江山,万点长淮树。yī chǐ guò jiāng shān,wàn diǎn zhǎng huái shù。
石上水潺潺,流入青溪去。shí shàng shuǐ chán chán,liú rù qīng xī qù。
六月北风寒,落叶无朝暮。liù yuè běi fēng hán,luò yè wú cháo mù。
度樾与穿云,林黑行人顾。dù yuè yǔ chuān yún,lín hēi xíng rén gù。

点绛唇·蕉团

吴伟业

细骨珊珊,指尖拂处娇弦语。xì gǔ shān shān,zhǐ jiān fú chù jiāo xián yǔ。
著水撩人,点点飞来雨。zhù shuǐ liāo rén,diǎn diǎn fēi lái yǔ。
扑罢流萤,帐底轻风举。pū bà liú yíng,zhàng dǐ qīng fēng jǔ。
眠无主。mián wú zhǔ。
误黏玉体,印得红丝缕。wù nián yù tǐ,yìn dé hóng sī lǚ。

浣溪纱闺情

吴伟业

断颊微红眼半醒。duàn jiá wēi hóng yǎn bàn xǐng。
背人蓦地下阶行,摘花高处赌身轻。bèi rén mò dì xià jiē xíng,zhāi huā gāo chù dǔ shēn qīng。
细拨薰炉香缭绕,懒涂吟纸墨欹倾,惯猜闲事为聪明。xì bō xūn lú xiāng liáo rào,lǎn tú yín zhǐ mò yī qīng,guàn cāi xián shì wèi cōng míng。

菩萨蛮·野景

吴伟业

江天漠漠寒云白。jiāng tiān mò mò hán yún bái。
长桥客醉闲吹笛。zhǎng qiáo kè zuì xián chuī dí。
沙嘴荻花秋,垂萝拂钓舟。shā zuǐ dí huā qiū,chuí luó fú diào zhōu。
危峰欹半倚。wēi fēng yī bàn yǐ。
仄径苍苔屐。zè jìng cāng tái jī。
欲上最高亭,远山无数横。yù shàng zuì gāo tíng,yuǎn shān wú shù héng。

菩萨蛮·野景闺词

吴伟业

谢家池馆桐花甃。xiè jiā chí guǎn tóng huā zhòu。
画屏曲屈翘红袖。huà píng qū qū qiào hóng xiù。
欲剪凤凰衫,青虫摇羽簪。yù jiǎn fèng huáng shān,qīng chóng yáo yǔ zān。
一枝双豆蔻,浅立东风瘦。yī zhī shuāng dòu kòu,qiǎn lì dōng fēng shòu。
春思远于山,眉痕凡几弯。chūn sī yuǎn yú shān,méi hén fán jǐ wān。

浣溪纱闺情其二

吴伟业

一斛明珠孔雀罗。yī hú míng zhū kǒng què luó。
湘裙窄地锦文靴。xiāng qún zhǎi dì jǐn wén xuē。
红儿进酒雪儿歌。hóng ér jìn jiǔ xuě ér gē。
石黛有情新月皎,玉簪无力暖云拖。shí dài yǒu qíng xīn yuè jiǎo,yù zān wú lì nuǎn yún tuō。
见人先唱定风波。jiàn rén xiān chàng dìng fēng bō。

丑奴儿令落红

吴伟业

落红已拂雕阑近,入手枝低。luò hóng yǐ fú diāo lán jìn,rù shǒu zhī dī。
莫肯高飞。mò kěn gāo fēi。
费尽东风着力吹。fèi jǐn dōng fēng zhe lì chuī。
分明燕子衔来到,因甚差池。fēn míng yàn zi xián lái dào,yīn shén chà chí。
坠在污泥,惹动游丝不自知。zhuì zài wū ní,rě dòng yóu sī bù zì zhī。
1381234567»