古诗词

乱中百事俱废寒夜不寐拉杂书之

曹家达

生不能学万人敌,上马杀贼下草檄。shēng bù néng xué wàn rén dí,shàng mǎ shā zéi xià cǎo xí。
又不能生成媚骨悦权贵,博取高官惧亲戚。yòu bù néng shēng chéng mèi gǔ yuè quán guì,bó qǔ gāo guān jù qīn qī。
当此乱世百事废,俯仰一身馀愤激。dāng cǐ luàn shì bǎi shì fèi,fǔ yǎng yī shēn yú fèn jī。
三纲沦陷邪说兴,城市相逢尽夷狄。sān gāng lún xiàn xié shuō xīng,chéng shì xiāng féng jǐn yí dí。
国家何曾亏负汝,口众我寡不分析。guó jiā hé céng kuī fù rǔ,kǒu zhòng wǒ guǎ bù fēn xī。
终日昏昏但如醉,野田芳草独寻觅。zhōng rì hūn hūn dàn rú zuì,yě tián fāng cǎo dú xún mì。
夜中无寐更奈何,油灯不明更漏寂。yè zhōng wú mèi gèng nài hé,yóu dēng bù míng gèng lòu jì。
雨声催寒入衾底,有时误听背毛淅。yǔ shēng cuī hán rù qīn dǐ,yǒu shí wù tīng bèi máo xī。
世情如夜愁夜长,况当阴雨嗟沉溺。shì qíng rú yè chóu yè zhǎng,kuàng dāng yīn yǔ jiē chén nì。
绸缪不早室将毁,鸱鸮化作苍鹰击。chóu móu bù zǎo shì jiāng huǐ,chī xiāo huà zuò cāng yīng jī。
早闻将军天上来,谁是刘琨谁祖逖。zǎo wén jiāng jūn tiān shàng lái,shuí shì liú kūn shuí zǔ tì。
需为事贼自古然,我虽不才心则惄。xū wèi shì zéi zì gǔ rán,wǒ suī bù cái xīn zé nì。
吁嗟鸡鹜尔何知,草闲偷活沾馀沥。xū jiē jī wù ěr hé zhī,cǎo xián tōu huó zhān yú lì。
猜您喜欢

斋中读书十二首

曹家达

左氏传春秋,道在阐经旨。zuǒ shì chuán chūn qiū,dào zài chǎn jīng zhǐ。
鲁事并称我,灼然为鲁史。lǔ shì bìng chēng wǒ,zhuó rán wèi lǔ shǐ。
巧言并足恭,实同圣人耻。qiǎo yán bìng zú gōng,shí tóng shèng rén chǐ。
宋儒好异说,乃曰彼非是。sòng rú hǎo yì shuō,nǎi yuē bǐ fēi shì。
别有古闻人,名同偶然耳。bié yǒu gǔ wén rén,míng tóng ǒu rán ěr。
彼实羞巧言,胡更巧言拟。bǐ shí xiū qiǎo yán,hú gèng qiǎo yán nǐ。
不知史官例,据实以为纪。bù zhī shǐ guān lì,jù shí yǐ wèi jì。
载笔详辞令,何用辨臧否。zài bǐ xiáng cí lìng,hé yòng biàn zāng fǒu。
禹鼎铸神奸,岂为心所喜。yǔ dǐng zhù shén jiān,qǐ wèi xīn suǒ xǐ。
彼云古闻人,当为何代士。bǐ yún gǔ wén rén,dāng wèi hé dài shì。
既非冥漠君,宁独无居里。jì fēi míng mò jūn,níng dú wú jū lǐ。
漆园荒唐辞,乃出程夫子。qī yuán huāng táng cí,nǎi chū chéng fū zi。

斋中读书十二首

曹家达

大易本人事,百端慎厥初。dà yì běn rén shì,bǎi duān shèn jué chū。
扶阳而抑阴,此意诚不虚。fú yáng ér yì yīn,cǐ yì chéng bù xū。
阳极亢有悔,道在损有馀。yáng jí kàng yǒu huǐ,dào zài sǔn yǒu yú。
穆姜遇随卦,四德不敢居。mù jiāng yù suí guà,sì dé bù gǎn jū。
南蒯占黄裳,终嫌不相如。nán kuǎi zhàn huáng shang,zhōng xián bù xiāng rú。
大要戒占险,庶令幸心祛。dà yào jiè zhàn xiǎn,shù lìng xìng xīn qū。
荒荒秦汉后,遂成卜筮书。huāng huāng qín hàn hòu,suì chéng bo shì shū。

斋中读书十二首

曹家达

孔门既散处,遗泽在孟荀。kǒng mén jì sàn chù,yí zé zài mèng xún。
言性别善恶,务在觉斯民。yán xìng bié shàn è,wù zài jué sī mín。
于善返其故,于恶当自新。yú shàn fǎn qí gù,yú è dāng zì xīn。
异流本同源,不孤必有邻。yì liú běn tóng yuán,bù gū bì yǒu lín。
私淑在曾氏,各极醇乎醇。sī shū zài céng shì,gè jí chún hū chún。
世传荀卿书,苦无明眼人。shì chuán xún qīng shū,kǔ wú míng yǎn rén。
审定非十子,卓哉王应麟。shěn dìng fēi shí zi,zhuó zāi wáng yīng lín。

斋中读书十二首

曹家达

书读贵识字,乃免望文训。shū dú guì shí zì,nǎi miǎn wàng wén xùn。
不显即丕显,诗意岂容紊。bù xiǎn jí pī xiǎn,shī yì qǐ róng wěn。
书言殪戎殷,壹衣并音近。shū yán yì róng yīn,yī yī bìng yīn jìn。
古书多叚借,此例何待问。gǔ shū duō jiǎ jiè,cǐ lì hé dài wèn。
索涂求鄦君,或者不于靳。suǒ tú qiú xǔ jūn,huò zhě bù yú jìn。

斋中读书十二首

曹家达

鄦书十二辰,于已训为止。xǔ shū shí èr chén,yú yǐ xùn wèi zhǐ。
此即已止字,反已乃为己。cǐ jí yǐ zhǐ zì,fǎn yǐ nǎi wèi jǐ。
古文以同台,女台是为始。gǔ wén yǐ tóng tái,nǚ tái shì wèi shǐ。
姒文列新附,大徐荒厥旨。sì wén liè xīn fù,dà xú huāng jué zhǐ。
近人雷俊书,乃更伪成似。jìn rén léi jùn shū,nǎi gèng wěi chéng shì。
不从古籀求,多端谁能理。bù cóng gǔ zhòu qiú,duō duān shuí néng lǐ。

斋中读书十二首

曹家达

礼失求诸野,字亦有文之。lǐ shī qiú zhū yě,zì yì yǒu wén zhī。
古文甲为十,借押示不欺。gǔ wén jiǎ wèi shí,jiè yā shì bù qī。
来音古如累,来麦谁不知。lái yīn gǔ rú lèi,lái mài shuí bù zhī。
止牛声如告,借为忠告词。zhǐ niú shēng rú gào,jiè wèi zhōng gào cí。
发电名起阵,古音无可疑。fā diàn míng qǐ zhèn,gǔ yīn wú kě yí。
村农不识字,乃为万世师。cūn nóng bù shí zì,nǎi wèi wàn shì shī。

子夜冬歌八首

曹家达

门前郎行迹,苔荒岁月晚。mén qián láng xíng jì,tái huāng suì yuè wǎn。
不闻郎马嘶,日薄青山远。bù wén láng mǎ sī,rì báo qīng shān yuǎn。

子夜冬歌八首

曹家达

欢来惜夜短,欢去愁夜长。huān lái xī yè duǎn,huān qù chóu yè zhǎng。
侬心自长短,不敢怨流光。nóng xīn zì zhǎng duǎn,bù gǎn yuàn liú guāng。

子夜冬歌八首

曹家达

裁衣未成寄,红泪先阑干。cái yī wèi chéng jì,hóng lèi xiān lán gàn。
临发开封检,深怕郎心酸。lín fā kāi fēng jiǎn,shēn pà láng xīn suān。

子夜冬歌八首

曹家达

折梅付驿使,何时入郎手。zhé méi fù yì shǐ,hé shí rù láng shǒu。
只嫌憔悴尽,中道弃敝帚。zhǐ xián qiáo cuì jǐn,zhōng dào qì bì zhǒu。

子夜冬歌八首

曹家达

香炭冷馀灰,晨鸡不肯鸣。xiāng tàn lěng yú huī,chén jī bù kěn míng。
好梦无消息,对影数寒更。hǎo mèng wú xiāo xī,duì yǐng shù hán gèng。

子夜冬歌八首

曹家达

油灯夜不光,花照红颜老。yóu dēng yè bù guāng,huā zhào hóng yán lǎo。
坐久疑郎归,回身将影抱。zuò jiǔ yí láng guī,huí shēn jiāng yǐng bào。

子夜冬歌八首

曹家达

妾心惊早寒,不后郎身衣。qiè xīn jīng zǎo hán,bù hòu láng shēn yī。
郎心如妾心,买药寄当归。láng xīn rú qiè xīn,mǎi yào jì dāng guī。

子夜冬歌八首

曹家达

风吹白日短,杳杳寒蓬飞。fēng chuī bái rì duǎn,yǎo yǎo hán péng fēi。
郎归自珍重,岁晚行人稀。láng guī zì zhēn zhòng,suì wǎn xíng rén xī。

巢梧仲先生挽歌

曹家达

万物有成毁,帝乡安可知。wàn wù yǒu chéng huǐ,dì xiāng ān kě zhī。
飘风吹白杨,蔓草易成丝。piāo fēng chuī bái yáng,màn cǎo yì chéng sī。
圣代有贞士,姓巢讳凤宜。shèng dài yǒu zhēn shì,xìng cháo huì fèng yí。
宦游事浙皖,望位匪云卑。huàn yóu shì zhè wǎn,wàng wèi fěi yún bēi。
一朝陵谷迁,晚家胥江湄。yī cháo líng gǔ qiān,wǎn jiā xū jiāng méi。
八年避要津,豹死愿留皮。bā nián bì yào jīn,bào sǐ yuàn liú pí。
白石何磷磷,野水何差差。bái shí hé lín lín,yě shuǐ hé chà chà。
言过孙武桥,怆恍难为辞。yán guò sūn wǔ qiáo,chuàng huǎng nán wèi cí。
壑谷一以闭,送君从此辞。hè gǔ yī yǐ bì,sòng jūn cóng cǐ cí。
累旧作宾游,回头有馀悲。lèi jiù zuò bīn yóu,huí tóu yǒu yú bēi。
知音难再逢,千载以为期。zhī yīn nán zài féng,qiān zài yǐ wèi qī。