古诗词

赵焕文茂才挽歌

曹家达

贞士托嘉尚,高节若平生。zhēn shì tuō jiā shàng,gāo jié ruò píng shēng。
抗志在初服,岂必为荣名。kàng zhì zài chū fú,qǐ bì wèi róng míng。
日暮野踟蹰,道旁数屏营。rì mù yě chí chú,dào páng shù píng yíng。
仰天寒蓬飞,江介雁哀鸣。yǎng tiān hán péng fēi,jiāng jiè yàn āi míng。
厉风无还云,君子事远行。lì fēng wú hái yún,jūn zi shì yuǎn xíng。
操刀不忍割,淹留蹇何成。cāo dāo bù rěn gē,yān liú jiǎn hé chéng。
猜您喜欢

七夕

曹家达

残星耿耿转银河,云净天街小雨过。cán xīng gěng gěng zhuǎn yín hé,yún jìng tiān jiē xiǎo yǔ guò。
只恐月斜风露重,昆明池上夜寒多。zhǐ kǒng yuè xié fēng lù zhòng,kūn míng chí shàng yè hán duō。

烟柳

曹家达

万缕千条绾别情,旧愁新怨不分明。wàn lǚ qiān tiáo wǎn bié qíng,jiù chóu xīn yuàn bù fēn míng。
登楼隔断离人眼,短送天涯路一程。dēng lóu gé duàn lí rén yǎn,duǎn sòng tiān yá lù yī chéng。

送春日画海棠因题四绝亦古人感时物之意也四首

曹家达

春寒恻恻独成眠,一片春愁化晓烟。chūn hán cè cè dú chéng mián,yī piàn chūn chóu huà xiǎo yān。
莫怪潘郎憔悴甚,赵家残梦已当年。mò guài pān láng qiáo cuì shén,zhào jiā cán mèng yǐ dāng nián。

送春日画海棠因题四绝亦古人感时物之意也四首

曹家达

重帘深锁罢春游,输与东风肯自由。zhòng lián shēn suǒ bà chūn yóu,shū yǔ dōng fēng kěn zì yóu。
燕子不归花落尽,枉教烟雨湿春愁。yàn zi bù guī huā luò jǐn,wǎng jiào yān yǔ shī chūn chóu。

送春日画海棠因题四绝亦古人感时物之意也四首

曹家达

人间天上两悠悠,无计留春且自休。rén jiān tiān shàng liǎng yōu yōu,wú jì liú chūn qiě zì xiū。
曾记花时烧烛夜,小阑干外月如钩。céng jì huā shí shāo zhú yè,xiǎo lán gàn wài yuè rú gōu。

送春日画海棠因题四绝亦古人感时物之意也四首

曹家达

淡烟袅袅界重檐,催取融红入镜奁。dàn yān niǎo niǎo jiè zhòng yán,cuī qǔ róng hóng rù jìng lián。
只恐夜深春睡足,东风消瘦月当帘。zhǐ kǒng yè shēn chūn shuì zú,dōng fēng xiāo shòu yuè dāng lián。

白菊二首

曹家达

荏苒光阴系夕晖,每从秋后见芳菲。rěn rǎn guāng yīn xì xī huī,měi cóng qiū hòu jiàn fāng fēi。
于今陶令无消息,犹著西风白苎衣。yú jīn táo lìng wú xiāo xī,yóu zhù xī fēng bái zhù yī。

白菊二首

曹家达

勉持傲骨补蹉跎,曾向南阳井上过。miǎn chí ào gǔ bǔ cuō tuó,céng xiàng nán yáng jǐng shàng guò。
木叶脱时惊岁晚,一天霜月夜寒多。mù yè tuō shí jīng suì wǎn,yī tiān shuāng yuè yè hán duō。

花落二首

曹家达

重门深锁几斜晖,崔护重来意绪违。zhòng mén shēn suǒ jǐ xié huī,cuī hù zhòng lái yì xù wéi。
输与踏花双燕子,衔泥犹带好春归。shū yǔ tà huā shuāng yàn zi,xián ní yóu dài hǎo chūn guī。

花落二首

曹家达

桃根桃叶两茫然,大令风情忆往年。táo gēn táo yè liǎng máng rán,dà lìng fēng qíng yì wǎng nián。
空有愁烟如草长,一春风雨渡江船。kōng yǒu chóu yān rú cǎo zhǎng,yī chūn fēng yǔ dù jiāng chuán。

题韡卿散花仙子图二首

曹家达

别来瘦损旧腰肢,种就愁苗两不知。bié lái shòu sǔn jiù yāo zhī,zhǒng jiù chóu miáo liǎng bù zhī。
书到临安春尚早,花开陌上已多时。shū dào lín ān chūn shàng zǎo,huā kāi mò shàng yǐ duō shí。

题韡卿散花仙子图二首

曹家达

结习难逢解脱时,因缘生处便支离。jié xí nán féng jiě tuō shí,yīn yuán shēng chù biàn zhī lí。
不知分付东风后,先到江南第几枝。bù zhī fēn fù dōng fēng hòu,xiān dào jiāng nán dì jǐ zhī。

秋山晚景

曹家达

秋尽空山万态稀,鸟声潭影两忘机。qiū jǐn kōng shān wàn tài xī,niǎo shēng tán yǐng liǎng wàng jī。
采樵人语斜阳过,数点西风木叶飞。cǎi qiáo rén yǔ xié yáng guò,shù diǎn xī fēng mù yè fēi。

题画七首蜡梅

曹家达

晓窗银烛锁清寒,豆蔻梢头露未干。xiǎo chuāng yín zhú suǒ qīng hán,dòu kòu shāo tóu lù wèi gàn。
只恐玉钗春恨袅,天涯人远寄愁难。zhǐ kǒng yù chāi chūn hèn niǎo,tiān yá rén yuǎn jì chóu nán。

题画七首蜡梅

曹家达

曲尘遥带暮江晴,百代风流睇古情。qū chén yáo dài mù jiāng qíng,bǎi dài fēng liú dì gǔ qíng。
泪尽苍梧息妫嫁,潇湘清浊两分明。lèi jǐn cāng wú xī guī jià,xiāo xiāng qīng zhuó liǎng fēn míng。