古诗词

悲辛

黄毓祺

多少人间直似弦,累累枯骨化平田。duō shǎo rén jiān zhí shì xián,lèi lèi kū gǔ huà píng tián。
未知丝乱凭谁斩,仍恐膏明止自煎。wèi zhī sī luàn píng shuí zhǎn,réng kǒng gāo míng zhǐ zì jiān。
说剑岂无三尺喙,枕戈空有一双拳。shuō jiàn qǐ wú sān chǐ huì,zhěn gē kōng yǒu yī shuāng quán。
从军苦乐今如此,敢怨江深冷捕鳊。cóng jūn kǔ lè jīn rú cǐ,gǎn yuàn jiāng shēn lěng bǔ biān。

黄毓祺

字介子,天启元年恩贡,性孝友,慷慨负奇气,于学无所不窥,忧时感事发于诗。与弟毓礽知名于里。乙酉之变,投笔勇赴,城破卒于狱中,年六十一岁,邑志忠义传,著有古杏堂集、大愚老人集。 黄毓祺的作品>>

猜您喜欢

秋日克九过访留饮

黄毓祺

每时向人只垂首,今日向君一开口。měi shí xiàng rén zhǐ chuí shǒu,jīn rì xiàng jūn yī kāi kǒu。
感君意气为我留,豆棚菜圃田家酒。gǎn jūn yì qì wèi wǒ liú,dòu péng cài pǔ tián jiā jiǔ。

秋夜怀克九

黄毓祺

蕉雨松风夜寂寥,蒲团竹榻病萧条。jiāo yǔ sōng fēng yè jì liáo,pú tuán zhú tà bìng xiāo tiáo。
梦魂飞泊无拘管,忽赴黄花百里招。mèng hún fēi pō wú jū guǎn,hū fù huáng huā bǎi lǐ zhāo。

春日元修克九过饮淡园

黄毓祺

闲门久矣长蒿莱,日暮相寻二仲来。xián mén jiǔ yǐ zhǎng hāo lái,rì mù xiāng xún èr zhòng lái。
醉倚春花问春事,玉兰狼籍海棠开。zuì yǐ chūn huā wèn chūn shì,yù lán láng jí hǎi táng kāi。

咏史三十一首

黄毓祺

后羿恃善射,寒浞因其室。hòu yì shì shàn shè,hán zhuó yīn qí shì。
弑主于商邱,禹祀遂中绝。shì zhǔ yú shāng qiū,yǔ sì suì zhōng jué。
崎岖乱离间,少康能奋迹。qí qū luàn lí jiān,shǎo kāng néng fèn jì。
母后奔有仍,遗臣奔有鬲。mǔ hòu bēn yǒu réng,yí chén bēn yǒu gé。
妻我以二姚,卒赖有虞力。qī wǒ yǐ èr yáo,zú lài yǒu yú lì。
有田方十里,有众才五百。yǒu tián fāng shí lǐ,yǒu zhòng cái wǔ bǎi。
庖正徒区区,棋布旧官职。páo zhèng tú qū qū,qí bù jiù guān zhí。
灌鄩有馀烬,嘘之寒焰灭。guàn xún yǒu yú jìn,xū zhī hán yàn miè。
君坚复雠志,臣矢尽忠节。jūn jiān fù chóu zhì,chén shǐ jǐn zhōng jié。
受困无弃怠,滨亡无陨越。shòu kùn wú qì dài,bīn wáng wú yǔn yuè。
经营处女静,其动如兔脱。jīng yíng chù nǚ jìng,qí dòng rú tù tuō。
祀夏仰配天,故都还故物。sì xià yǎng pèi tiān,gù dōu hái gù wù。
却思怀襄初,滔天势方割。què sī huái xiāng chū,tāo tiān shì fāng gē。
微禹民其鱼,蛇龙择人食。wēi yǔ mín qí yú,shé lóng zé rén shí。
至今睹河雒,犹然颂明德。zhì jīn dǔ hé luò,yóu rán sòng míng dé。
所以中兴指,首为少康屈。suǒ yǐ zhōng xīng zhǐ,shǒu wèi shǎo kāng qū。
鼓钟罔攺悬,万国仍玉帛。gǔ zhōng wǎng yǐ xuán,wàn guó réng yù bó。
一姓不再兴,真乃痴人说。yī xìng bù zài xīng,zhēn nǎi chī rén shuō。

咏史三十一首

黄毓祺

夷齐叩马后,登山歌采薇。yí qí kòu mǎ hòu,dēng shān gē cǎi wēi。
自是非圣人,万世将瑕疵。zì shì fēi shèng rén,wàn shì jiāng xiá cī。
至仁伐不仁,辨若素与缁。zhì rén fá bù rén,biàn ruò sù yǔ zī。
猥云暴易暴,毋乃成狂痴。wěi yún bào yì bào,wú nǎi chéng kuáng chī。
特立独行士,不显人是非。tè lì dú xíng shì,bù xiǎn rén shì fēi。
昌黎善颂哉,通解有进斯。chāng lí shàn sòng zāi,tōng jiě yǒu jìn sī。
前此慕通达,茅靡波相随。qián cǐ mù tōng dá,máo mí bō xiāng suí。
知义可换生,繇饿为之师。zhī yì kě huàn shēng,yáo è wèi zhī shī。
饿死且不惧,焉所事委蛇。è sǐ qiě bù jù,yān suǒ shì wěi shé。
立教千万年,天地恒扶持。lì jiào qiān wàn nián,tiān dì héng fú chí。
愚意尤有进,功早在尔时。yú yì yóu yǒu jìn,gōng zǎo zài ěr shí。
泰誓迄武成,白旄惟一麾。tài shì qì wǔ chéng,bái máo wéi yī huī。
大诰等八篇,民顽畴可医。dà gào děng bā piān,mín wán chóu kě yī。
取殷若兹易,安殷难若兹。qǔ yīn ruò zī yì,ān yīn nán ruò zī。
苏氏不云乎,先泽沦民肌。sū shì bù yún hū,xiān zé lún mín jī。
当其在膏火,归周速如驰。dāng qí zài gāo huǒ,guī zhōu sù rú chí。
人自膏火出,故主能无思。rén zì gāo huǒ chū,gù zhǔ néng wú sī。
愚谓不尽然,忠孝缘秉彝。yú wèi bù jǐn rán,zhōng xiào yuán bǐng yí。
自闻首阳风,怒发身奋飞。zì wén shǒu yáng fēng,nù fā shēn fèn fēi。
我独非人哉,甘让夷与齐。wǒ dú fēi rén zāi,gān ràng yí yǔ qí。
宁为殷义士,周以雠民题。níng wèi yīn yì shì,zhōu yǐ chóu mín tí。
勿为周友民,受殷逋臣嗤。wù wèi zhōu yǒu mín,shòu yīn bū chén chī。
反覆不可常,告戒徒烦辞。fǎn fù bù kě cháng,gào jiè tú fán cí。
并兴国五十,匪直奄淮夷。bìng xīng guó wǔ shí,fěi zhí yǎn huái yí。
如是历三纪,世变风稍移。rú shì lì sān jì,shì biàn fēng shāo yí。
几几四十年,代谢如弈棋。jǐ jǐ sì shí nián,dài xiè rú yì qí。
少壮咸老死,之死盖靡携。shǎo zhuàng xián lǎo sǐ,zhī sǐ gài mí xié。
岂非义所激,沁入人心脾。qǐ fēi yì suǒ jī,qìn rù rén xīn pí。
即如燕破竹,七十城有崎。jí rú yàn pò zhú,qī shí chéng yǒu qí。
王烛匹夫节,自刭安所希。wáng zhú pǐ fū jié,zì jǐng ān suǒ xī。
人知既倒澜,犹可砥柱支。rén zhī jì dào lán,yóu kě dǐ zhù zhī。
遂供安平君,反掌恢复资。suì gōng ān píng jūn,fǎn zhǎng huī fù zī。
又如秦祖龙,鲸吞有馀威。yòu rú qín zǔ lóng,jīng tūn yǒu yú wēi。
张良匹夫勇,尝试博浪椎。zhāng liáng pǐ fū yǒng,cháng shì bó làng chuí。
人知臂可奋,拨动逐鹿机。rén zhī bì kě fèn,bō dòng zhú lù jī。
胜广斩木起,揭竿遂为旗。shèng guǎng zhǎn mù qǐ,jiē gān suì wèi qí。
乃信绝世事,元自无他奇。nǎi xìn jué shì shì,yuán zì wú tā qí。
人心所同然,惟我先得之。rén xīn suǒ tóng rán,wéi wǒ xiān dé zhī。
吁嗟两饿夫,光与日月垂。xū jiē liǎng è fū,guāng yǔ rì yuè chuí。

咏史三十一首

黄毓祺

吾尝读无衣,为雪西戎耻。wú cháng dú wú yī,wèi xuě xī róng chǐ。
秦仲为大夫,诗人乃赋此。qín zhòng wèi dà fū,shī rén nǎi fù cǐ。
猃狁胡为者,内侵逼京邸。xiǎn yǔn hú wèi zhě,nèi qīn bī jīng dǐ。
薄伐惟尹吉,爰以六月美。báo fá wéi yǐn jí,yuán yǐ liù yuè měi。
蠢尔蛮荆族,犯顺扰南纪。chǔn ěr mán jīng zú,fàn shùn rǎo nán jì。
方叔出将兵,于是有采芑。fāng shū chū jiāng bīng,yú shì yǒu cǎi qǐ。
奉命征淮夷,辟疆南海抵。fèng mìng zhēng huái yí,pì jiāng nán hǎi dǐ。
诗人作江汉,实惟召公以。shī rén zuò jiāng hàn,shí wéi zhào gōng yǐ。
吾于公本末,流连不知几。wú yú gōng běn mò,liú lián bù zhī jǐ。
厉王出居彘。lì wáng chū jū zhì。
宣居襁褓里。xuān jū qiǎng bǎo lǐ。
十有四年间,共和天下理。shí yǒu sì nián jiān,gòng hé tiān xià lǐ。
如器未坠地,攲侧视所倚。rú qì wèi zhuì dì,qī cè shì suǒ yǐ。
出手从容正,既正徐徐起。chū shǒu cóng róng zhèng,jì zhèng xú xú qǐ。
呜呼旦奭后,庶几追负扆。wū hū dàn shì hòu,shù jǐ zhuī fù yǐ。
尝闻立孤事,成难死易耳。cháng wén lì gū shì,chéng nán sǐ yì ěr。
程勉为其难,公孙瞑目死。chéng miǎn wèi qí nán,gōng sūn míng mù sǐ。
他孩代赵孤,义声犹磊磊。tā hái dài zhào gū,yì shēng yóu lěi lěi。
何况匿公家,己子代太子。hé kuàng nì gōng jiā,jǐ zi dài tài zi。
千秋婴杵心,盖自召公始。qiān qiū yīng chǔ xīn,gài zì zhào gōng shǐ。
乳养史皇孙,狱门闭不启。rǔ yǎng shǐ huáng sūn,yù mén bì bù qǐ。
丙吉贤矣哉,去公尚千里。bǐng jí xián yǐ zāi,qù gōng shàng qiān lǐ。

咏史三十一首

黄毓祺

楚子杀伍奢,尚顾谓员曰:“能死与能报,尔我各努力”。chǔ zi shā wǔ shē,shàng gù wèi yuán yuē néng sǐ yǔ néng bào,ěr wǒ gè nǔ lì。
借吴伐楚人,三战鄢郢入。jiè wú fá chǔ rén,sān zhàn yān yǐng rù。
辄鞭平王尸,父兄耻一雪。zhé biān píng wáng shī,fù xiōng chǐ yī xuě。
当其将出奔,与友包胥别。dāng qí jiāng chū bēn,yǔ yǒu bāo xū bié。
一曰必覆楚,一曰复楚必。yī yuē bì fù chǔ,yī yuē fù chǔ bì。
包胥乞秦师,夜依庭墙泣。bāo xū qǐ qín shī,yè yī tíng qiáng qì。
饮食不入口,如是者七日。yǐn shí bù rù kǒu,rú shì zhě qī rì。
秦为赋无衣,昭王获反国。qín wèi fù wú yī,zhāo wáng huò fǎn guó。
方员窘江上,吹箫道乞食。fāng yuán jiǒng jiāng shàng,chuī xiāo dào qǐ shí。
隐忍就功名,岂非丈夫特。yǐn rěn jiù gōng míng,qǐ fēi zhàng fū tè。
对面峰九疑,人心难可测。duì miàn fēng jiǔ yí,rén xīn nán kě cè。
悠悠杯酒间,卖友忽如掷。yōu yōu bēi jiǔ jiān,mài yǒu hū rú zhì。
我必覆楚语,出口随见执。wǒ bì fù chǔ yǔ,chū kǒu suí jiàn zhí。
偶感包胥事,令人三叹息。ǒu gǎn bāo xū shì,lìng rén sān tàn xī。

咏史三十一首

黄毓祺

于越得岁星,伐之是逆天。yú yuè dé suì xīng,fá zhī shì nì tiān。
吴其为沼乎,不及四十年。wú qí wèi zhǎo hū,bù jí sì shí nián。
亦缘人事尽,天道乃好还。yì yuán rén shì jǐn,tiān dào nǎi hǎo hái。
夫妻请臣妾,饲马良亦艰。fū qī qǐng chén qiè,sì mǎ liáng yì jiān。
迄乎石室归,坐则仰胆悬。qì hū shí shì guī,zuò zé yǎng dǎn xuán。
每食必尝胆,折节当世贤。měi shí bì cháng dǎn,zhé jié dāng shì xián。
躬耕夫人织,早朝仍宴眠。gōng gēng fū rén zhī,zǎo cháo réng yàn mián。
赈贫吊死丧,劳苦士卒先。zhèn pín diào sǐ sàng,láo kǔ shì zú xiān。
令发坐沾襟,偃卧涕泗涟。lìng fā zuò zhān jīn,yǎn wò tì sì lián。
细及采葛女,行歌愤所宣。xì jí cǎi gé nǚ,xíng gē fèn suǒ xuān。
吴人既以败,栖息姑苏山。wú rén jì yǐ bài,qī xī gū sū shān。
孤臣自知罪,仰冀君王怜。gū chén zì zhī zuì,yǎng jì jūn wáng lián。
亦欲如会稽,行成赦前愆。yì yù rú huì jī,xíng chéng shè qián qiān。
天以越赐吴,不取祸败延。tiān yǐ yuè cì wú,bù qǔ huò bài yán。
今以吴赐越,越其敢舍旃。jīn yǐ wú cì yuè,yuè qí gǎn shě zhān。
夫差乃自杀,蒙面归重泉。fū chà nǎi zì shā,méng miàn guī zhòng quán。
越兵北渡淮,致贡天王前。yuè bīng běi dù huái,zhì gòng tiān wáng qián。
赐胙命为伯,号令如风湍。cì zuò mìng wèi bó,hào lìng rú fēng tuān。
攻秦秦引咎,畴敢逆我颜。gōng qín qín yǐn jiù,chóu gǎn nì wǒ yán。
诸侯毕称贺,横行江淮间。zhū hóu bì chēng hè,héng xíng jiāng huái jiān。
伯业追桓文,禹祀若再鲜。bó yè zhuī huán wén,yǔ sì ruò zài xiān。
惜者猜功臣,乌喙鲜保全。xī zhě cāi gōng chén,wū huì xiān bǎo quán。
安乐转予弃,恐惧曾周旋。ān lè zhuǎn yǔ qì,kǒng jù céng zhōu xuán。
功成名遂矣,身退道固然。gōng chéng míng suì yǐ,shēn tuì dào gù rán。
不见属镂赐,鸱夷抑何冤。bù jiàn shǔ lòu cì,chī yí yì hé yuān。
大患在肘腋,早已相弃捐。dà huàn zài zhǒu yè,zǎo yǐ xiāng qì juān。

咏史三十一首

黄毓祺

公子爱敬客,居恒相劳苦。gōng zi ài jìng kè,jū héng xiāng láo kǔ。
三千蹑珠履,金罍歌且舞。sān qiān niè zhū lǚ,jīn léi gē qiě wǔ。
一朝事势异,掉臂不胜数。yī cháo shì shì yì,diào bì bù shèng shù。
孤白秦藏中,函关夜艰阻。gū bái qín cáng zhōng,hán guān yè jiān zǔ。
鸡鸣迄狗盗,风期一何古。jī míng qì gǒu dào,fēng qī yī hé gǔ。
不然孟尝君,血溅咸阳土。bù rán mèng cháng jūn,xuè jiàn xián yáng tǔ。

咏史三十一首

黄毓祺

壅蔽可畏哉,赵高其明效。yōng bì kě wèi zāi,zhào gāo qí míng xiào。
道路咸以目,讳言关东盗。dào lù xián yǐ mù,huì yán guān dōng dào。
秦楚军相持,胜负犹未料。qín chǔ jūn xiāng chí,shèng fù yóu wèi liào。
扫国待大将,无端加谴诮。sǎo guó dài dà jiāng,wú duān jiā qiǎn qiào。
奏事司马门,三日不得报。zòu shì sī mǎ mén,sān rì bù dé bào。
致盟洹水上,长史作前导。zhì méng huán shuǐ shàng,zhǎng shǐ zuò qián dǎo。
哀哉秦二世,烟雾霾七窍。āi zāi qín èr shì,yān wù mái qī qiào。
杀高易反掌,子婴亦敏妙。shā gāo yì fǎn zhǎng,zi yīng yì mǐn miào。
至此可奈何,临风寄怀抱。zhì cǐ kě nài hé,lín fēng jì huái bào。

咏史三十一首

黄毓祺

子房盖世才,侥幸于一击。zi fáng gài shì cái,jiǎo xìng yú yī jī。
去死不容发,老人所深惜。qù sǐ bù róng fā,lǎo rén suǒ shēn xī。
卒遇草野间,命供仆妾役。zú yù cǎo yě jiān,mìng gōng pū qiè yì。
意固不在书,教之以忍力。yì gù bù zài shū,jiào zhī yǐ rěn lì。
能忍不能忍,刘项所繇别。néng rěn bù néng rěn,liú xiàng suǒ yáo bié。
子瞻留侯论,千秋具眼只。zi zhān liú hóu lùn,qiān qiū jù yǎn zhǐ。
淮阴钓城下,阿母心独恻。huái yīn diào chéng xià,ā mǔ xīn dú cè。
吾岂望报乎,而进王孙食。wú qǐ wàng bào hū,ér jìn wáng sūn shí。
所以开广之,一言已破的。suǒ yǐ kāi guǎng zhī,yī yán yǐ pò de。
登坛将百万,攻取战必克。dēng tán jiāng bǎi wàn,gōng qǔ zhàn bì kè。
不用蒯通计,岂党陈豨逆。bù yòng kuǎi tōng jì,qǐ dǎng chén xī nì。
单辞受奇冤,非尽汉负德。dān cí shòu qí yuān,fēi jǐn hàn fù dé。
破齐请假王,固陵期复失。pò qí qǐng jiǎ wáng,gù líng qī fù shī。
乘时取分地,望报抑何急。chéng shí qǔ fēn dì,wàng bào yì hé jí。
孺子诚可教,王孙毋乃拙。rú zi chéng kě jiào,wáng sūn wú nǎi zhuō。
至死卒不悟,漂母有成说。zhì sǐ zú bù wù,piāo mǔ yǒu chéng shuō。
向令得其意,何至族为赤。xiàng lìng dé qí yì,hé zhì zú wèi chì。
鲍鱼既云返,能蟠尚无翼。bào yú jì yún fǎn,néng pán shàng wú yì。
天故幻异人,玉成两人杰。tiān gù huàn yì rén,yù chéng liǎng rén jié。
授书与致餐,其为教也一。shòu shū yǔ zhì cān,qí wèi jiào yě yī。
世传圯上老,谷城片黄石。shì chuán yí shàng lǎo,gǔ chéng piàn huáng shí。
然则漂妇人,安知非鬼物。rán zé piāo fù rén,ān zhī fēi guǐ wù。
苏武大窖中,拘幽恒渴饥。sū wǔ dà jiào zhōng,jū yōu héng kě jī。
啮雪吞毡毛,羝乳乃得归。niè xuě tūn zhān máo,dī rǔ nǎi dé guī。
卧起持汉节,节旄日以稀。wò qǐ chí hàn jié,jié máo rì yǐ xī。
单于命李陵,置酒往说之。dān yú mìng lǐ líng,zhì jiǔ wǎng shuō zhī。
人生如朝露,何以自苦为。rén shēng rú cháo lù,hé yǐ zì kǔ wèi。
卫律罪通天,固然何足疑。wèi lǜ zuì tōng tiān,gù rán hé zú yí。
陵也有广风,不死非脂韦。líng yě yǒu guǎng fēng,bù sǐ fēi zhī wéi。
庶几柯之盟,得当报主知。shù jǐ kē zhī méng,dé dāng bào zhǔ zhī。
乃亦为此言,涕下徒沾衣。nǎi yì wèi cǐ yán,tì xià tú zhān yī。
此言吾最恨,往往令人迷。cǐ yán wú zuì hèn,wǎng wǎng lìng rén mí。
朝露既云短,为欢曾几时。cháo lù jì yún duǎn,wèi huān céng jǐ shí。
千秋万岁名,君子宜三思。qiān qiū wàn suì míng,jūn zi yí sān sī。
不见典属国,垂光等虹霓。bù jiàn diǎn shǔ guó,chuí guāng děng hóng ní。
生面开麒麟,飘萧双鬓丝。shēng miàn kāi qí lín,piāo xiāo shuāng bìn sī。

咏史三十一首

黄毓祺

梅福弃妻子,吴市变姓名。méi fú qì qī zi,wú shì biàn xìng míng。
逢萌客辽海,冠挂东都门。féng méng kè liáo hǎi,guān guà dōng dōu mén。
偃卧不出户,蒋诩暨郭钦。yǎn wò bù chū hù,jiǎng xǔ jì guō qīn。
薛方慕巢由,笑却安车迎。xuē fāng mù cháo yóu,xiào què ān chē yíng。
陈咸用汉腊,不忍污先人。chén xián yòng hàn là,bù rěn wū xiān rén。
或远或近间,要归洁其身。huò yuǎn huò jìn jiān,yào guī jié qí shēn。
自惭年老矣,无以报汉恩。zì cán nián lǎo yǐ,wú yǐ bào hàn ēn。
谊岂事二姓,印绶徒纷纷。yì qǐ shì èr xìng,yìn shòu tú fēn fēn。
杜口十日馀,龚胜真死臣。dù kǒu shí rì yú,gōng shèng zhēn sǐ chén。
嗟彼莽大夫,何颜对忠魂。jiē bǐ mǎng dà fū,hé yán duì zhōng hún。
附莽亦非一,吾尤恨刘歆。fù mǎng yì fēi yī,wú yóu hèn liú xīn。
其父最先见,国祚移近亲。qí fù zuì xiān jiàn,guó zuò yí jìn qīn。
歆也官国师,进封曰嘉新。xīn yě guān guó shī,jìn fēng yuē jiā xīn。
何以陈尚书,三子皆同心。hé yǐ chén shàng shū,sān zi jiē tóng xīn。

咏史三十一首

黄毓祺

世祖爱儒术,迥出高皇先。shì zǔ ài rú shù,jiǒng chū gāo huáng xiān。
草草札数行,感激令人传。cǎo cǎo zhá shù xíng,gǎn jī lìng rén chuán。
毋与穷寇争,赤眉吾自鞭。wú yǔ qióng kòu zhēng,chì méi wú zì biān。
饱逸待饥劳,非敢诸将烦。bǎo yì dài jī láo,fēi gǎn zhū jiāng fán。
始虽垂翅归,终则奋翼前。shǐ suī chuí chì guī,zhōng zé fèn yì qián。
东隅照偶失,收效桑榆颠。dōng yú zhào ǒu shī,shōu xiào sāng yú diān。
尔我君与臣,如人父子间。ěr wǒ jūn yǔ chén,rú rén fù zi jiān。
何嫌复何疑,而有惧意焉。hé xián fù hé yí,ér yǒu jù yì yān。
豆粥燕蒌亭,麦饭滹沱干。dòu zhōu yàn lóu tíng,mài fàn hū tuó gàn。
厚意久不报,迄今铭肺肝。hòu yì jiǔ bù bào,qì jīn míng fèi gān。
得陇复望蜀,人苦知足难。dé lǒng fù wàng shǔ,rén kǔ zhī zú nán。
每一发兵符,头须为皓然。měi yī fā bīng fú,tóu xū wèi hào rán。
司马习步骑,水战非所娴。sī mǎ xí bù qí,shuǐ zhàn fēi suǒ xián。
一繇征南公,重我荆门权。yī yáo zhēng nán gōng,zhòng wǒ jīng mén quán。
将军今老矣,乃犹枕戈眠。jiāng jūn jīn lǎo yǐ,nǎi yóu zhěn gē mián。
中夜谁爬搔,背痒绝可怜。zhōng yè shuí pá sāo,bèi yǎng jué kě lián。
笔与舌互用,真意浮其端。bǐ yǔ shé hù yòng,zhēn yì fú qí duān。
词令妙天下,文彩如龙鸾。cí lìng miào tiān xià,wén cǎi rú lóng luán。

咏史三十一首

黄毓祺

愚闻民所思,是则天所与。yú wén mín suǒ sī,shì zé tiān suǒ yǔ。
若乃民所怨,岂非天所去。ruò nǎi mín suǒ yuàn,qǐ fēi tiān suǒ qù。
思汉非一日,讴吟遍寰宇。sī hàn fēi yī rì,ōu yín biàn huán yǔ。
从民上合天,大事斯可举。cóng mín shàng hé tiān,dà shì sī kě jǔ。
王常真忠臣,金石等心膂。wáng cháng zhēn zhōng chén,jīn shí děng xīn lǚ。
何哉申屠刚,亦能作此语。hé zāi shēn tú gāng,yì néng zuò cǐ yǔ。
人畔天所失,人归天所与。rén pàn tiān suǒ shī,rén guī tiān suǒ yǔ。
汉帝殆天福,难可人力诩。hàn dì dài tiān fú,nán kě rén lì xǔ。
将军愧布衣,然诺怀首鼠。jiāng jūn kuì bù yī,rán nuò huái shǒu shǔ。
幺麽井底蛙,虚交亦奚取。yāo mó jǐng dǐ wā,xū jiāo yì xī qǔ。
跃马终黄土,曷繇固吾圉。yuè mǎ zhōng huáng tǔ,hé yáo gù wú yǔ。
群雄方斗野,假号纷云雨。qún xióng fāng dòu yě,jiǎ hào fēn yún yǔ。
咸称卯金氏,人心盖如缕。xián chēng mǎo jīn shì,rén xīn gài rú lǚ。
流离愿一金,终焉死贫窭。liú lí yuàn yī jīn,zhōng yān sǐ pín jù。
矧乃神明祚,可得而妄处。shěn nǎi shén míng zuò,kě dé ér wàng chù。
润镬膏斧锧,逆节尸撑拄。rùn huò gāo fǔ zhì,nì jié shī chēng zhǔ。
丈夫昧废兴,匹夫不犹愈。zhàng fū mèi fèi xīng,pǐ fū bù yóu yù。
卓然王命论,胸中具机杼。zhuó rán wáng mìng lùn,xiōng zhōng jù jī zhù。
仍劝安丰侯,上书俯且偻。réng quàn ān fēng hóu,shàng shū fǔ qiě lóu。
臣融虽无识,去就颇循矩。chén róng suī wú shí,qù jiù pǒ xún jǔ。
肯事奸伪人,背我真旧主。kěn shì jiān wěi rén,bèi wǒ zhēn jiù zhǔ。
投足分轻重,相厚岂筐筥。tóu zú fēn qīng zhòng,xiāng hòu qǐ kuāng jǔ。
譬诸左右手,形骸化吾汝。pì zhū zuǒ yòu shǒu,xíng hái huà wú rǔ。
攀龙附凤皇,倏忽生毛羽。pān lóng fù fèng huáng,shū hū shēng máo yǔ。
下视隗嚣宫,秋风动禾黍。xià shì kuí xiāo gōng,qiū fēng dòng hé shǔ。

咏史三十一首

黄毓祺

大木势将颠,一绳非所维。dà mù shì jiāng diān,yī shéng fēi suǒ wéi。
何不以此言,进于下榻时。hé bù yǐ cǐ yán,jìn yú xià tà shí。
观象察人事,天废不可支。guān xiàng chá rén shì,tiān fèi bù kě zhī。
盍于同舟际,以此言进之。hé yú tóng zhōu jì,yǐ cǐ yán jìn zhī。
愚独谓不然,出处各有宜。yú dú wèi bù rán,chū chù gè yǒu yí。
惟其有仲举,疆御咸低眉。wéi qí yǒu zhòng jǔ,jiāng yù xián dī méi。
是以徐孺子,洁清获自怡。shì yǐ xú rú zi,jié qīng huò zì yí。
饥不可得食,寒不可得衣。jī bù kě dé shí,hán bù kě dé yī。
惟其有元礼,破柱风裁持。wéi qí yǒu yuán lǐ,pò zhù fēng cái chí。
是以郭林宗,获遂贞隐姿。shì yǐ guō lín zōng,huò suì zhēn yǐn zī。
天子不得臣,诸侯不得师。tiān zi bù dé chén,zhū hóu bù dé shī。
且天生我材,治乱须转移。qiě tiān shēng wǒ cái,zhì luàn xū zhuǎn yí。
维以维其颠,不颠维曷为。wéi yǐ wéi qí diān,bù diān wéi hé wèi。
支以支其废,不废支焉施。zhī yǐ zhī qí fèi,bù fèi zhī yān shī。
坐视颠废者,果哉良足嗤。zuò shì diān fèi zhě,guǒ zāi liáng zú chī。
有道不与易,圣训深长思。yǒu dào bù yǔ yì,shèng xùn shēn zhǎng sī。
128«3456789