古诗词

咏史三十一首

黄毓祺

子房盖世才,侥幸于一击。zi fáng gài shì cái,jiǎo xìng yú yī jī。
去死不容发,老人所深惜。qù sǐ bù róng fā,lǎo rén suǒ shēn xī。
卒遇草野间,命供仆妾役。zú yù cǎo yě jiān,mìng gōng pū qiè yì。
意固不在书,教之以忍力。yì gù bù zài shū,jiào zhī yǐ rěn lì。
能忍不能忍,刘项所繇别。néng rěn bù néng rěn,liú xiàng suǒ yáo bié。
子瞻留侯论,千秋具眼只。zi zhān liú hóu lùn,qiān qiū jù yǎn zhǐ。
淮阴钓城下,阿母心独恻。huái yīn diào chéng xià,ā mǔ xīn dú cè。
吾岂望报乎,而进王孙食。wú qǐ wàng bào hū,ér jìn wáng sūn shí。
所以开广之,一言已破的。suǒ yǐ kāi guǎng zhī,yī yán yǐ pò de。
登坛将百万,攻取战必克。dēng tán jiāng bǎi wàn,gōng qǔ zhàn bì kè。
不用蒯通计,岂党陈豨逆。bù yòng kuǎi tōng jì,qǐ dǎng chén xī nì。
单辞受奇冤,非尽汉负德。dān cí shòu qí yuān,fēi jǐn hàn fù dé。
破齐请假王,固陵期复失。pò qí qǐng jiǎ wáng,gù líng qī fù shī。
乘时取分地,望报抑何急。chéng shí qǔ fēn dì,wàng bào yì hé jí。
孺子诚可教,王孙毋乃拙。rú zi chéng kě jiào,wáng sūn wú nǎi zhuō。
至死卒不悟,漂母有成说。zhì sǐ zú bù wù,piāo mǔ yǒu chéng shuō。
向令得其意,何至族为赤。xiàng lìng dé qí yì,hé zhì zú wèi chì。
鲍鱼既云返,能蟠尚无翼。bào yú jì yún fǎn,néng pán shàng wú yì。
天故幻异人,玉成两人杰。tiān gù huàn yì rén,yù chéng liǎng rén jié。
授书与致餐,其为教也一。shòu shū yǔ zhì cān,qí wèi jiào yě yī。
世传圯上老,谷城片黄石。shì chuán yí shàng lǎo,gǔ chéng piàn huáng shí。
然则漂妇人,安知非鬼物。rán zé piāo fù rén,ān zhī fēi guǐ wù。
苏武大窖中,拘幽恒渴饥。sū wǔ dà jiào zhōng,jū yōu héng kě jī。
啮雪吞毡毛,羝乳乃得归。niè xuě tūn zhān máo,dī rǔ nǎi dé guī。
卧起持汉节,节旄日以稀。wò qǐ chí hàn jié,jié máo rì yǐ xī。
单于命李陵,置酒往说之。dān yú mìng lǐ líng,zhì jiǔ wǎng shuō zhī。
人生如朝露,何以自苦为。rén shēng rú cháo lù,hé yǐ zì kǔ wèi。
卫律罪通天,固然何足疑。wèi lǜ zuì tōng tiān,gù rán hé zú yí。
陵也有广风,不死非脂韦。líng yě yǒu guǎng fēng,bù sǐ fēi zhī wéi。
庶几柯之盟,得当报主知。shù jǐ kē zhī méng,dé dāng bào zhǔ zhī。
乃亦为此言,涕下徒沾衣。nǎi yì wèi cǐ yán,tì xià tú zhān yī。
此言吾最恨,往往令人迷。cǐ yán wú zuì hèn,wǎng wǎng lìng rén mí。
朝露既云短,为欢曾几时。cháo lù jì yún duǎn,wèi huān céng jǐ shí。
千秋万岁名,君子宜三思。qiān qiū wàn suì míng,jūn zi yí sān sī。
不见典属国,垂光等虹霓。bù jiàn diǎn shǔ guó,chuí guāng děng hóng ní。
生面开麒麟,飘萧双鬓丝。shēng miàn kāi qí lín,piāo xiāo shuāng bìn sī。

黄毓祺

字介子,天启元年恩贡,性孝友,慷慨负奇气,于学无所不窥,忧时感事发于诗。与弟毓礽知名于里。乙酉之变,投笔勇赴,城破卒于狱中,年六十一岁,邑志忠义传,著有古杏堂集、大愚老人集。 黄毓祺的作品>>

猜您喜欢

石屋洞

黄毓祺

闲坐屋子下,片石亦所欲。xián zuò wū zi xià,piàn shí yì suǒ yù。
何意于眼前,突兀见此屋。hé yì yú yǎn qián,tū wù jiàn cǐ wū。

万年宫

黄毓祺

夜宿武夷宫,向君揖而笑。yè sù wǔ yí gōng,xiàng jūn yī ér xiào。
我闻浩劫长,万年年最少。wǒ wén hào jié zhǎng,wàn nián nián zuì shǎo。

汉祀亭

黄毓祺

借问汉祀亭,何如集灵台。jiè wèn hàn sì tíng,hé rú jí líng tái。
茂陵秋草绿,汉武非仙才。mào líng qiū cǎo lǜ,hàn wǔ fēi xiān cái。

十三仙

黄毓祺

当闻酒仙语,爱酒不愧天。dāng wén jiǔ xiān yǔ,ài jiǔ bù kuì tiān。
胡为群仙谪,一往八百年。hú wèi qún xiān zhé,yī wǎng bā bǎi nián。

张仙岩

黄毓祺

知母忆子心,母子当相守。zhī mǔ yì zi xīn,mǔ zi dāng xiāng shǒu。
纵使游太清,能无一回首。zòng shǐ yóu tài qīng,néng wú yī huí shǒu。

狮子峰

黄毓祺

悬崖绝壁间,踞地有如此。xuán yá jué bì jiān,jù dì yǒu rú cǐ。
汝若解翻身,是名真狮子。rǔ ruò jiě fān shēn,shì míng zhēn shī zi。

兜鍪峰

黄毓祺

青山非战场,用武何为者。qīng shān fēi zhàn chǎng,yòng wǔ hé wèi zhě。
请君去危冠,露顶松风下。qǐng jūn qù wēi guān,lù dǐng sōng fēng xià。

铁板嶂

黄毓祺

丹山碧水中,独黑何傲岸。dān shān bì shuǐ zhōng,dú hēi hé ào àn。
石丈倘参禅,居然是铁汉。shí zhàng tǎng cān chán,jū rán shì tiě hàn。

翰墨岩

黄毓祺

何年片墨悬,磨人自今古。hé nián piàn mò xuán,mó rén zì jīn gǔ。
文字障未空,山水亦良苦。wén zì zhàng wèi kōng,shān shuǐ yì liáng kǔ。

虎鼻石

黄毓祺

石虎踞当途,鼻孔谁能共。shí hǔ jù dāng tú,bí kǒng shuí néng gòng。
倘遇苏子瞻,缩为怪石供。tǎng yù sū zi zhān,suō wèi guài shí gōng。

赤壁峰

黄毓祺

鹤影如人长,黄州秋月白。hè yǐng rú rén zhǎng,huáng zhōu qiū yuè bái。
谁知此山中,亦自有赤壁。shuí zhī cǐ shān zhōng,yì zì yǒu chì bì。

题诗岩

黄毓祺

不见题诗人,诗亦苍苔没。bù jiàn tí shī rén,shī yì cāng tái méi。
夜深照岩前,犹是太古月。yè shēn zhào yán qián,yóu shì tài gǔ yuè。

仙床石

黄毓祺

困来枕石头,长伸两脚睡。kùn lái zhěn shí tóu,zhǎng shēn liǎng jiǎo shuì。
只恐登斯床,又梦游仙事。zhǐ kǒng dēng sī chuáng,yòu mèng yóu xiān shì。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

今年锥与地俱空,兀坐风吹雨打中。jīn nián zhuī yǔ dì jù kōng,wù zuò fēng chuī yǔ dǎ zhōng。
忽报朝来薪亦尽,灶前失却丙丁童。hū bào cháo lái xīn yì jǐn,zào qián shī què bǐng dīng tóng。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

瓮头饥鼠夜嗟吁,米价频年玉与珠。wèng tóu jī shǔ yè jiē xū,mǐ jià pín nián yù yǔ zhū。
折脚铛煨缨络粥,家风长自忆龙须。zhé jiǎo dāng wēi yīng luò zhōu,jiā fēng zhǎng zì yì lóng xū。
1281234567»