古诗词

出关行

戴梓

三月出关行,四月到辽住。sān yuè chū guān xíng,sì yuè dào liáo zhù。
住辽不逾时,又向铁岭去。zhù liáo bù yú shí,yòu xiàng tiě lǐng qù。
铁岭去辽百馀里,风景萧萧有如此。tiě lǐng qù liáo bǎi yú lǐ,fēng jǐng xiāo xiāo yǒu rú cǐ。
我欲为家家易成,乱草和沙砌寒水。wǒ yù wèi jiā jiā yì chéng,luàn cǎo hé shā qì hán shuǐ。
水自滔滔出混同,洪涛万里天行风。shuǐ zì tāo tāo chū hùn tóng,hóng tāo wàn lǐ tiān xíng fēng。
风高山苦不成望,连云部落冰霜中。fēng gāo shān kǔ bù chéng wàng,lián yún bù luò bīng shuāng zhōng。
日暮无依投店宿,店主愁颜向余嘱。rì mù wú yī tóu diàn sù,diàn zhǔ chóu yán xiàng yú zhǔ。
连日狂飙禁作炊,晚餐只有前朝粥。lián rì kuáng biāo jìn zuò chuī,wǎn cān zhǐ yǒu qián cháo zhōu。

戴梓

清浙江钱塘人,字文开。通天文算法,能自制火器。三藩乱时,以布衣从康亲王杰书军,授道员。战后,得康熙帝召见,授侍讲,参与纂修《律吕正义》。后遭人谗毁,谪戍关东,靠售书画文字度日。所造“连珠铳”,实为原始机关枪。有《耕烟草堂诗钞》。 戴梓的作品>>

猜您喜欢

题画罗汉

戴梓

杖不自持,反付童子。zhàng bù zì chí,fǎn fù tóng zi。
童子如妖,摇唇弄齿。tóng zi rú yāo,yáo chún nòng chǐ。
柴风欲焚,草霜欲死。chái fēng yù fén,cǎo shuāng yù sǐ。
纵有灵芝,亦不能起。zòng yǒu líng zhī,yì bù néng qǐ。
嗟哉此躯,如水如纸。jiē zāi cǐ qū,rú shuǐ rú zhǐ。
纸可千年,水弗能止。zhǐ kě qiān nián,shuǐ fú néng zhǐ。

题画罗汉

戴梓

白云蒸蒸,高台层层。bái yún zhēng zhēng,gāo tái céng céng。
梧桐兔落,杨柳鸦惊。wú tóng tù luò,yáng liǔ yā jīng。
眼中幻境,岂我真形。yǎn zhōng huàn jìng,qǐ wǒ zhēn xíng。
四海五岳,宁无应声。sì hǎi wǔ yuè,níng wú yīng shēng。
忽发狮吼,震荡幽明。hū fā shī hǒu,zhèn dàng yōu míng。
梦乎醒乎,是死是生。mèng hū xǐng hū,shì sǐ shì shēng。

医巫闾山

戴梓

瞻彼闾山,巍巍灵厚。zhān bǐ lǘ shān,wēi wēi líng hòu。
长白荫东,祁连翠右。zhǎng bái yīn dōng,qí lián cuì yòu。
势望脉通,挺载干覆。shì wàng mài tōng,tǐng zài gàn fù。
郁郁葱葱,发祥启佑。yù yù cōng cōng,fā xiáng qǐ yòu。
奠镇幽方,默相我后。diàn zhèn yōu fāng,mò xiāng wǒ hòu。
神其赫思,飙旗电骤。shén qí hè sī,biāo qí diàn zhòu。
玉宇金镛,照振岩岫。yù yǔ jīn yōng,zhào zhèn yán xiù。
昔肇虞封,今邀圣构。xī zhào yú fēng,jīn yāo shèng gòu。
昭兮极兮,泉膏霭耨。zhāo xī jí xī,quán gāo ǎi nòu。
至哉圣皇,两间造就。zhì zāi shèng huáng,liǎng jiān zào jiù。
川岳效灵,陈华吐秀。chuān yuè xiào líng,chén huá tǔ xiù。
永永万年,祝无疆寿。yǒng yǒng wàn nián,zhù wú jiāng shòu。