古诗词

赠金怡庵医士

戴梓

辽海东头长戍客,贫病交攻瘳不得。liáo hǎi dōng tóu zhǎng shù kè,pín bìng jiāo gōng chōu bù dé。
黄金已与神仙期,卢扁难逢空叹息。huáng jīn yǐ yǔ shén xiān qī,lú biǎn nán féng kōng tàn xī。
飘然忽遇怡庵子,长笑向人粲玉齿。piāo rán hū yù yí ān zi,zhǎng xiào xiàng rén càn yù chǐ。
病如草木逢春风,一匕投之身即起。bìng rú cǎo mù féng chūn fēng,yī bǐ tóu zhī shēn jí qǐ。
劳劳辽海住七年,活人比户多莫纪。láo láo liáo hǎi zhù qī nián,huó rén bǐ hù duō mò jì。
得来金帛付黄垆,犹道青帘未足酤。dé lái jīn bó fù huáng lú,yóu dào qīng lián wèi zú gū。
兴酣斗石图快意,长鲸一吸翻江湖。xīng hān dòu shí tú kuài yì,zhǎng jīng yī xī fān jiāng hú。
座中白头人骨傲,气凌沧海蛟龙枯。zuò zhōng bái tóu rén gǔ ào,qì líng cāng hǎi jiāo lóng kū。
鼓掌欢呼发异籁,云雷绕席摇天枢。gǔ zhǎng huān hū fā yì lài,yún léi rào xí yáo tiān shū。
吁嗟乎人生百年为乐能几何,何不反哭为笑而长歌。xū jiē hū rén shēng bǎi nián wèi lè néng jǐ hé,hé bù fǎn kū wèi xiào ér zhǎng gē。
君今归去勿复道,万里遥望云山阿。jūn jīn guī qù wù fù dào,wàn lǐ yáo wàng yún shān ā。
我亦行将觅归棹,糟邱高筑邻烟萝。wǒ yì xíng jiāng mì guī zhào,zāo qiū gāo zhù lín yān luó。

戴梓

清浙江钱塘人,字文开。通天文算法,能自制火器。三藩乱时,以布衣从康亲王杰书军,授道员。战后,得康熙帝召见,授侍讲,参与纂修《律吕正义》。后遭人谗毁,谪戍关东,靠售书画文字度日。所造“连珠铳”,实为原始机关枪。有《耕烟草堂诗钞》。 戴梓的作品>>

猜您喜欢

人日

戴梓

玉历新颁七日来,金闺镂得百花开。yù lì xīn bān qī rì lái,jīn guī lòu dé bǎi huā kāi。
晋风荆俗相传久,好把春光剪下催。jìn fēng jīng sú xiāng chuán jiǔ,hǎo bǎ chūn guāng jiǎn xià cuī。

人日

戴梓

蓂荚初传七叶开,羹烹杂菜写穷杯。míng jiá chū chuán qī yè kāi,gēng pēng zá cài xiě qióng bēi。
半轮新月欺霜鬓,愁绝春风向老催。bàn lún xīn yuè qī shuāng bìn,chóu jué chūn fēng xiàng lǎo cuī。

题画

戴梓

春雨新晴长薜萝,好山增得翠微多。chūn yǔ xīn qíng zhǎng bì luó,hǎo shān zēng dé cuì wēi duō。
邻家应有初开酿,苔滑婆娑曳杖过。lín jiā yīng yǒu chū kāi niàng,tái huá pó suō yè zhàng guò。

雪后访杨太史玉斧醉中口占

戴梓

同是冰天谪戍人,敝裘短褐益相亲。tóng shì bīng tiān zhé shù rén,bì qiú duǎn hè yì xiāng qīn。
愁中独念孙开士,风雨吴江倍怆神。chóu zhōng dú niàn sūn kāi shì,fēng yǔ wú jiāng bèi chuàng shén。

雪后访杨太史玉斧醉中口占

戴梓

南北浮云照眼新,文章今已负儒身。nán běi fú yún zhào yǎn xīn,wén zhāng jīn yǐ fù rú shēn。
西风一任吹残笛,且向乾坤作醉人。xī fēng yī rèn chuī cán dí,qiě xiàng qián kūn zuò zuì rén。

题马

戴梓

棱棱应自渥洼来,铁骨金羁汗血回。léng léng yīng zì wò wā lái,tiě gǔ jīn jī hàn xuè huí。
盛世升平无战斗,圉官闲却老龙媒。shèng shì shēng píng wú zhàn dòu,yǔ guān xián què lǎo lóng méi。

题某翁画

戴梓

解组归来赋遂初,素心相共是樵渔。jiě zǔ guī lái fù suì chū,sù xīn xiāng gòng shì qiáo yú。
长松伴我千年活,著就乾坤不老书。zhǎng sōng bàn wǒ qiān nián huó,zhù jiù qián kūn bù lǎo shū。

题画四绝

戴梓

灵峦如黛草萋萋,未雨先云漾碧溪。líng luán rú dài cǎo qī qī,wèi yǔ xiān yún yàng bì xī。
似我旧游曾到处,廿年尘土梦中迷。shì wǒ jiù yóu céng dào chù,niàn nián chén tǔ mèng zhōng mí。

题画四绝

戴梓

青葱相对鬓毛斑,高士幽招日往还。qīng cōng xiāng duì bìn máo bān,gāo shì yōu zhāo rì wǎng hái。
安得置身图画里,直投茆屋住溪山。ān dé zhì shēn tú huà lǐ,zhí tóu máo wū zhù xī shān。

题画四绝

戴梓

翠微东去路横斜,草浅林深处士家。cuì wēi dōng qù lù héng xié,cǎo qiǎn lín shēn chù shì jiā。
岁月不知人不老,闲随流水认桃花。suì yuè bù zhī rén bù lǎo,xián suí liú shuǐ rèn táo huā。

题画四绝

戴梓

崖悬古寺白云隈,松听龙吟水听雷。yá xuán gǔ sì bái yún wēi,sōng tīng lóng yín shuǐ tīng léi。
漫道山深人不到,虎踪才扫客还来。màn dào shān shēn rén bù dào,hǔ zōng cái sǎo kè hái lái。

博宗人尔和榷使枉顾

戴梓

冰雪充盈道路昏,久虚轩盖叩柴门。bīng xuě chōng yíng dào lù hūn,jiǔ xū xuān gài kòu chái mén。
他时再枉君车骑,计典残书搆一尊。tā shí zài wǎng jūn chē qí,jì diǎn cán shū gòu yī zūn。

题画梅

戴梓

香信初传岭外春,相看疑喜复疑颦。xiāng xìn chū chuán lǐng wài chūn,xiāng kàn yí xǐ fù yí pín。
游踪尽过溪桥去,处处花枝胜美人。yóu zōng jǐn guò xī qiáo qù,chù chù huā zhī shèng měi rén。

题画梅

戴梓

驴背寻诗过钓矶,满山松籁乱琼飞。lǘ bèi xún shī guò diào jī,mǎn shān sōng lài luàn qióng fēi。
闲情不管溪云笑,折得寒枝插帽归。xián qíng bù guǎn xī yún xiào,zhé dé hán zhī chā mào guī。

题画

戴梓

好山翻喜隔浮云,云里灵峦自暗分。hǎo shān fān xǐ gé fú yún,yún lǐ líng luán zì àn fēn。
栽得秋芳篱畔种,闲邀彭泽对斜曛。zāi dé qiū fāng lí pàn zhǒng,xián yāo péng zé duì xié xūn。