古诗词

黄山寻益然和尚塔不得偕邵二云作

黄景仁

眼界彻上下,忠义不可逃。yǎn jiè chè shàng xià,zhōng yì bù kě táo。
大觉上上乘,立脚宜坚牢。dà jué shàng shàng chéng,lì jiǎo yí jiān láo。
明季益然师,大节丘山高。míng jì yì rán shī,dà jié qiū shān gāo。
夙业秉奇慧,四大穷秋毫。sù yè bǐng qí huì,sì dà qióng qiū háo。
偶然俯尘世,怨水流滔滔。ǒu rán fǔ chén shì,yuàn shuǐ liú tāo tāo。
置身君父间,穷数百六遭。zhì shēn jūn fù jiān,qióng shù bǎi liù zāo。
二十举孝廉,抚事心忉忉。èr shí jǔ xiào lián,fǔ shì xīn dāo dāo。
愤此蛾子蠢,发箧穷豹韬。fèn cǐ é zi chǔn,fā qiè qióng bào tāo。
永嘉渡仓卒,内难纷如氂。yǒng jiā dù cāng zú,nèi nán fēn rú máo。
奇祸知不远,手少尺柄操。qí huò zhī bù yuǎn,shǒu shǎo chǐ bǐng cāo。
倾家结流亡,破胆同煎熬。qīng jiā jié liú wáng,pò dǎn tóng jiān áo。
杭睦越峤户,浙水为长濠。háng mù yuè jiào hù,zhè shuǐ wèi zhǎng háo。
一一聚米筹,夜卧常枕韬。yī yī jù mǐ chóu,yè wò cháng zhěn tāo。
建业一失守,奋呼骤霜䬞。jiàn yè yī shī shǒu,fèn hū zhòu shuāng táo。
思文入汀漳,遥应鸣金鼛。sī wén rù tīng zhāng,yáo yīng míng jīn gāo。
草间拜郎爵,转战折戟?。cǎo jiān bài láng jué,zhuǎn zhàn zhé jǐ áo。
一举事不成,天命堪哀嗷。yī jǔ shì bù chéng,tiān mìng kān āi áo。
扬帆度浙海,草草押旌旄。yáng fān dù zhè hǎi,cǎo cǎo yā jīng máo。
军中援司马,慷慨君恩叨。jūn zhōng yuán sī mǎ,kāng kǎi jūn ēn dāo。
左支复右绌,丝尽不可缫。zuǒ zhī fù yòu chù,sī jǐn bù kě sāo。
填海有精卫,负陆无巨鳌。tián hǎi yǒu jīng wèi,fù lù wú jù áo。
胶舟再沦覆,只影窜棘蒿。jiāo zhōu zài lún fù,zhǐ yǐng cuàn jí hāo。
全身入西竺,从此离尘嚣。quán shēn rù xī zhú,cóng cǐ lí chén xiāo。
诛茅吴山颠,樾黑峰㟹嶆。zhū máo wú shān diān,yuè hēi fēng láo cáo。
疮瘢洗涧瀑,剑术教猿猱。chuāng bān xǐ jiàn pù,jiàn shù jiào yuán náo。
夜诵感石裂,泉声应嘈嘈。yè sòng gǎn shí liè,quán shēng yīng cáo cáo。
接食鸟入手,食罢仍翔翱。jiē shí niǎo rù shǒu,shí bà réng xiáng áo。
灵异难殚述,一二传无謟。líng yì nán dān shù,yī èr chuán wú tāo。
从子故乡来,短衣缚祇裯。cóng zi gù xiāng lái,duǎn yī fù qí chóu。
迎之返黄海,卓锡观云涛。yíng zhī fǎn huáng hǎi,zhuó xī guān yún tāo。
中途与相约,归可语尔曹。zhōng tú yǔ xiāng yuē,guī kě yǔ ěr cáo。
五日当过我,相待留浊醪。wǔ rì dāng guò wǒ,xiāng dài liú zhuó láo。
如期众毕集,语意悲且豪。rú qī zhòng bì jí,yǔ yì bēi qiě háo。
长歌以当哭,歌旨拟楚《骚》。zhǎng gē yǐ dāng kū,gē zhǐ nǐ chǔ sāo。
歌罢起如室,众意皆惊慅。gē bà qǐ rú shì,zhòng yì jiē jīng sāo。
排闼入相视,趺坐衣垂绦。pái tà rù xiāng shì,fū zuò yī chuí tāo。
呼之已圆寂,是日风怒饕。hū zhī yǐ yuán jì,shì rì fēng nù tāo。
挂壁何所有,血污留战袍。guà bì hé suǒ yǒu,xuè wū liú zhàn páo。
始知西来旨,成佛不放刀。shǐ zhī xī lái zhǐ,chéng fú bù fàng dāo。
朴实得头地,可与群魔鏖。pǔ shí dé tóu dì,kě yǔ qún mó áo。
低眉与努目,一理事不劳。dī méi yǔ nǔ mù,yī lǐ shì bù láo。
感激壮士心,闻者皆悲号。gǎn jī zhuàng shì xīn,wén zhě jiē bēi hào。
曾传瘗塔所,即在兹山皋。céng chuán yì tǎ suǒ,jí zài zī shān gāo。
万索不可得,但见狐鼠嗥。wàn suǒ bù kě dé,dàn jiàn hú shǔ háo。
嗟嗟长虹气,深闭林橚糁。jiē jiē zhǎng hóng qì,shēn bì lín sù sǎn。
空山一俯仰,荐尔无溪毛。kōng shān yī fǔ yǎng,jiàn ěr wú xī máo。
黄景仁

黄景仁

黄景仁(1749~1783),清代诗人。字汉镛,一字仲则,号鹿菲子,阳湖(今江苏省常州市)人。四岁而孤,家境清贫,少年时即负诗名,为谋生计,曾四方奔波。一生怀才不遇,穷困潦倒,后授县丞,未及补官即在贫病交加中客死他乡,年仅35岁。诗负盛名,为“毗陵七子”之一。诗学李白,所作多抒发穷愁不遇、寂寞凄怆之情怀,也有愤世嫉俗的篇章。七言诗极有特色。亦能词。著有《两当轩全集》。 黄景仁的作品>>

猜您喜欢

客中闻雁

黄景仁

山明落日水明沙,寂寞秋成感物华。shān míng luò rì shuǐ míng shā,jì mò qiū chéng gǎn wù huá。
独上高楼惨无语,忽闻孤雁竟思家。dú shàng gāo lóu cǎn wú yǔ,hū wén gū yàn jìng sī jiā。
和霜欲起千村杵,带月如听绝漠笳。hé shuāng yù qǐ qiān cūn chǔ,dài yuè rú tīng jué mò jiā。
我亦稻粱愁岁暮,年年星鬓为伊加。wǒ yì dào liáng chóu suì mù,nián nián xīng bìn wèi yī jiā。

呈袁简斋太史

黄景仁

【其一】
一代才豪仰大贤,天公位置却天然。yī dài cái háo yǎng dà xián,tiān gōng wèi zhì què tiān rán。
文章草草皆千古,仕宦匆匆祇十年。wén zhāng cǎo cǎo jiē qiān gǔ,shì huàn cōng cōng qí shí nián。
暂借玉堂留姓氏,便依勾漏作神仙。zàn jiè yù táng liú xìng shì,biàn yī gōu lòu zuò shén xiān。
由来名士如名将,谁似汾阳福命全。yóu lái míng shì rú míng jiāng,shuí shì fén yáng fú mìng quán。
【其二】
雄谈壮翰振乾坤,唤起文人六代魂。xióng tán zhuàng hàn zhèn qián kūn,huàn qǐ wén rén liù dài hún。
浙水词源钟巨手,秣陵秋色酿名园。zhè shuǐ cí yuán zhōng jù shǒu,mò líng qiū sè niàng míng yuán。
几人国士曾邀盼,此地苍生尚感恩。jǐ rén guó shì céng yāo pàn,cǐ dì cāng shēng shàng gǎn ēn。
我喜童时识司马,不须拥彗扫公门。wǒ xǐ tóng shí shí sī mǎ,bù xū yōng huì sǎo gōng mén。
【其三】
燠室风亭翠霭间,药栏花径互周环。yù shì fēng tíng cuì ǎi jiān,yào lán huā jìng hù zhōu huán。
半篙后主迎凉水,一桁前朝戏马山。bàn gāo hòu zhǔ yíng liáng shuǐ,yī héng qián cháo xì mǎ shān。
似海繁华归彩笔,极天花月养苍颜。shì hǎi fán huá guī cǎi bǐ,jí tiān huā yuè yǎng cāng yán。
谁知泉石皆经济,此意先生讵等闲。shuí zhī quán shí jiē jīng jì,cǐ yì xiān shēng jù děng xián。
【其四】
偶逢佳日径开三,丝竹声搀笑语酣。ǒu féng jiā rì jìng kāi sān,sī zhú shēng chān xiào yǔ hān。
帐内金钗分左右,宴前竹箭尽东南。zhàng nèi jīn chāi fēn zuǒ yòu,yàn qián zhú jiàn jǐn dōng nán。
张灯高会星千树,荡桨清歌镜一潭。zhāng dēng gāo huì xīng qiān shù,dàng jiǎng qīng gē jìng yī tán。
不与西园冠盖末,可知才具本难堪。bù yǔ xī yuán guān gài mò,kě zhī cái jù běn nán kān。

闻子规

黄景仁

声声血泪诉沈冤,啼起巴陵暮雨昏。shēng shēng xuè lèi sù shěn yuān,tí qǐ bā líng mù yǔ hūn。
只解千山唤行客,谁知身是未归魂。zhǐ jiě qiān shān huàn xíng kè,shuí zhī shēn shì wèi guī hún。
6312345