古诗词

长亭怨慢铃声

冯煦

自江左甘郎归后。zì jiāng zuǒ gān láng guī hòu。
倦上征鞍,数声催又。juàn shàng zhēng ān,shù shēng cuī yòu。
马色侵寒,雁声摇梦下孤堠。mǎ sè qīn hán,yàn shēng yáo mèng xià gū hòu。
月残风晓,呜咽到、萧萧柳。yuè cán fēng xiǎo,wū yàn dào xiāo xiāo liǔ。
败铎警虚檐,也似此、将停还骤。bài duó jǐng xū yán,yě shì cǐ jiāng tíng hái zhòu。
依旧。yī jiù。
曳惊沙落木,负了玉鞭垂手。yè jīng shā luò mù,fù le yù biān chuí shǒu。
郎当自语,向零雨、剑门禁受。láng dāng zì yǔ,xiàng líng yǔ jiàn mén jìn shòu。
莫更赋、曲里黄骢,怕听到、凄凉时候。mò gèng fù qū lǐ huáng cōng,pà tīng dào qī liáng shí hòu。
只断塔栖尘,一样霜中僝僽。zhǐ duàn tǎ qī chén,yī yàng shuāng zhōng chán zhòu。
冯煦

冯煦

冯煦(1842~1927)原名冯熙,字梦华,号蒿庵,晚号蒿叟、蒿隐。江苏金坛五叶人。少好词赋,有江南才子之称。光绪八年(1882) 举人,光绪十二年(1886)进士,授翰林院编修。历官安徽凤府知府、四川按察使和安徽巡抚。辛亥革命后,寓居上海,以遗老自居。曾创立义赈协会,承办江淮赈务,参与纂修《江南通志》。冯煦工诗、词、骈文,尤以词名,著有《蒿庵类稿》等。 冯煦的作品>>

猜您喜欢

九日同少符饮

冯煦

故国丁丧乱,遗民三万强。gù guó dīng sàng luàn,yí mín sān wàn qiáng。
野田足耕作,少少归流亡。yě tián zú gēng zuò,shǎo shǎo guī liú wáng。
今年盛阴潦,秋谷半已伤。jīn nián shèng yīn lǎo,qiū gǔ bàn yǐ shāng。
饥寒岂不惧,幸得守其乡。jī hán qǐ bù jù,xìng dé shǒu qí xiāng。
不见江汉上,千里流汤汤。bù jiàn jiāng hàn shàng,qiān lǐ liú tāng tāng。
脱身洪涛中,颠越皆四方。tuō shēn hóng tāo zhōng,diān yuè jiē sì fāng。
登高气潜阻,飒飒哀鸿翔。dēng gāo qì qián zǔ,sà sà āi hóng xiáng。
136«45678910