古诗词

民军谣

吴妍因

巨炮一声天地骇,黄鹤白云颜色改。jù pào yī shēng tiān dì hài,huáng hè bái yún yán sè gǎi。
民军四起百城开,势如天吴倒沧海。mín jūn sì qǐ bǎi chéng kāi,shì rú tiān wú dào cāng hǎi。
问君何所求,荣封不用万户侯,但为民族争自由。wèn jūn hé suǒ qiú,róng fēng bù yòng wàn hù hóu,dàn wèi mín zú zhēng zì yóu。
问君何所喜,彰身不用百端绮,但使民权奠厥底。wèn jūn hé suǒ xǐ,zhāng shēn bù yòng bǎi duān qǐ,dàn shǐ mín quán diàn jué dǐ。
问君何所欲,食禄不用千钟粟,但愿民生裕以足。wèn jūn hé suǒ yù,shí lù bù yòng qiān zhōng sù,dàn yuàn mín shēng yù yǐ zú。
我家大国踞亚东,山环海抱江河通。wǒ jiā dà guó jù yà dōng,shān huán hǎi bào jiāng hé tōng。
五千馀年文化古,四百兆众风习同。wǔ qiān yú nián wén huà gǔ,sì bǎi zhào zhòng fēng xí tóng。
况秉遗教民为贵,至治一本天下公。kuàng bǐng yí jiào mín wèi guì,zhì zhì yī běn tiān xià gōng。
但得小康亦讲武,守土讵敢怠事功。dàn dé xiǎo kāng yì jiǎng wǔ,shǒu tǔ jù gǎn dài shì gōng。
故能安坐抚戎狄,存亡续绝济困穷。gù néng ān zuò fǔ róng dí,cún wáng xù jué jì kùn qióng。
孰知子孙铸大错,忘却全民恣独乐。shú zhī zi sūn zhù dà cuò,wàng què quán mín zì dú lè。
君权日长民气消,散沙一盘势历落。jūn quán rì zhǎng mín qì xiāo,sàn shā yī pán shì lì luò。
遂用纷纷变于夷,金戈铁马滋侵略。suì yòng fēn fēn biàn yú yí,jīn gē tiě mǎ zī qīn lüè。
篡夺诡称天命归,满洲牧竖亦龙飞。cuàn duó guǐ chēng tiān mìng guī,mǎn zhōu mù shù yì lóng fēi。
南面巍巍圣天子,千牙百爪噬择肥。nán miàn wēi wēi shèng tiān zi,qiān yá bǎi zhǎo shì zé féi。
吁嗟民之肉,日日果其腹。xū jiē mín zhī ròu,rì rì guǒ qí fù。
吁嗟民之皮,夜夜供寝宿。xū jiē mín zhī pí,yè yè gōng qǐn sù。
彼为刀俎民禽犊,婢膝奴颜久觳觫。bǐ wèi dāo zǔ mín qín dú,bì xī nú yán jiǔ hú sù。
君不见民苦饥,彼肉糜,民号寒,彼锦衣。jūn bù jiàn mín kǔ jī,bǐ ròu mí,mín hào hán,bǐ jǐn yī。
民栖荆棘彼金墀,民步艰难彼玉螭。mín qī jīng jí bǐ jīn chí,mín bù jiān nán bǐ yù chī。
利用厚生孰与谋,艰危穷困谁提携。lì yòng hòu shēng shú yǔ móu,jiān wēi qióng kùn shuí tí xié。
尤恨中原窃据久,忝颜视之若固有。yóu hèn zhōng yuán qiè jù jiǔ,tiǎn yán shì zhī ruò gù yǒu。
开门长揖碧眼儿,捉襟不觉辄露肘。kāi mén zhǎng yī bì yǎn ér,zhuō jīn bù jué zhé lù zhǒu。
鸦片战后七十年,全国利权丧八九。yā piàn zhàn hòu qī shí nián,quán guó lì quán sàng bā jiǔ。
罔知更始作新民,但行狙术愚黔首。wǎng zhī gèng shǐ zuò xīn mín,dàn xíng jū shù yú qián shǒu。
爱国志士屡诛锄,黄花新骨积成阜。ài guó zhì shì lǚ zhū chú,huáng huā xīn gǔ jī chéng fù。
自云太阿朕所持,弗与家奴宁赠友。zì yún tài ā zhèn suǒ chí,fú yǔ jiā nú níng zèng yǒu。
嗟我堂堂七尺躯,岂甘久作辕下驹。jiē wǒ táng táng qī chǐ qū,qǐ gān jiǔ zuò yuán xià jū。
脱羁释轭在今夕,奋身不更待须臾。tuō jī shì è zài jīn xī,fèn shēn bù gèng dài xū yú。
碌碌文籍徒,投笔辞草庐。lù lù wén jí tú,tóu bǐ cí cǎo lú。
蚩蚩垄亩夫,辍耕相与俱。chī chī lǒng mǔ fū,chuò gēng xiāng yǔ jù。
工不陈绳墨,贾不较锱铢。gōng bù chén shéng mò,jiǎ bù jiào zī zhū。
更有梁家娘子花家姝,裙腰不系双明珠。gèng yǒu liáng jiā niáng zi huā jiā shū,qún yāo bù xì shuāng míng zhū。
一夫援鼓桴,万众投袂呼。yī fū yuán gǔ fú,wàn zhòng tóu mèi hū。
殒元残骸讵所惜,誓欲北缚南单于。yǔn yuán cán hái jù suǒ xī,shì yù běi fù nán dān yú。
君不见巴黎公社血如雨,民主之旗初以举。jūn bù jiàn bā lí gōng shè xuè rú yǔ,mín zhǔ zhī qí chū yǐ jǔ。
北美独立战八年,共和业绩差可许。běi měi dú lì zhàn bā nián,gòng hé yè jì chà kě xǔ。
接踵继武今其三,尽善尤冀青出蓝。jiē zhǒng jì wǔ jīn qí sān,jǐn shàn yóu jì qīng chū lán。
民族民权与民生,骊龙之珠在必探。mín zú mín quán yǔ mín shēng,lí lóng zhī zhū zài bì tàn。
但愿民之倒悬得解放,存仁取义心所甘。dàn yuàn mín zhī dào xuán dé jiě fàng,cún rén qǔ yì xīn suǒ gān。
亦期功成身勇退,卖刀买犊乐且耽。yì qī gōng chéng shēn yǒng tuì,mài dāo mǎi dú lè qiě dān。
呜呼,民国之民贤于帝国之天子,民之成军旨在此。wū hū,mín guó zhī mín xián yú dì guó zhī tiān zi,mín zhī chéng jūn zhǐ zài cǐ。
我今奋起伸此旨,此旨不伸不如死。wǒ jīn fèn qǐ shēn cǐ zhǐ,cǐ zhǐ bù shēn bù rú sǐ。
猜您喜欢

自怜

吴妍因

坐待东风解冻时,林花看发向阳枝。zuò dài dōng fēng jiě dòng shí,lín huā kàn fā xiàng yáng zhī。
自怜忽忽随冬尽,纵欲迎春岁已迟。zì lián hū hū suí dōng jǐn,zòng yù yíng chūn suì yǐ chí。

春日感事二首

吴妍因

夜来风雨震春雷,欹壁危楼势欲摧。yè lái fēng yǔ zhèn chūn léi,yī bì wēi lóu shì yù cuī。
红杏满园新笋茁,草虫启户一徘徊。hóng xìng mǎn yuán xīn sǔn zhuó,cǎo chóng qǐ hù yī pái huái。

春日感事二首

吴妍因

残雪零冰已荡然,桃花流水涨前川。cán xuě líng bīng yǐ dàng rán,táo huā liú shuǐ zhǎng qián chuān。
急流倘没滩头穴,蚁命何妨不苟全。jí liú tǎng méi tān tóu xué,yǐ mìng hé fáng bù gǒu quán。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

分明瀛海涌瀛寰,绿树红楼错落间。fēn míng yíng hǎi yǒng yíng huán,lǜ shù hóng lóu cuò luò jiān。
借问此图谁绘得,小神仙写自家山。jiè wèn cǐ tú shuí huì dé,xiǎo shén xiān xiě zì jiā shān。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

十手倾将万斛珠,安排琼玉嵌珊瑚。shí shǒu qīng jiāng wàn hú zhū,ān pái qióng yù qiàn shān hú。
如斯景物如斯画,摩诘诗中曾有无?rú sī jǐng wù rú sī huà,mó jí shī zhōng céng yǒu wú?

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

东邻西舍昔频窥,今日无双完璧归。dōng lín xī shě xī pín kuī,jīn rì wú shuāng wán bì guī。
玉体横斜花作被,天闱海榻尽生辉。yù tǐ héng xié huā zuò bèi,tiān wéi hǎi tà jǐn shēng huī。

题青岛海滨长卷四首

吴妍因

描将惯钓常游地,吐出深怀挚爱情。miáo jiāng guàn diào cháng yóu dì,tǔ chū shēn huái zhì ài qíng。
是画是诗是瑰宝,展看行使百城倾。shì huà shì shī shì guī bǎo,zhǎn kàn xíng shǐ bǎi chéng qīng。

题鲍心荃木芙蓉画幅

吴妍因

一鉴沧浪喜乍逢,娟娟秋水映芙蓉。yī jiàn cāng làng xǐ zhà féng,juān juān qiū shuǐ yìng fú róng。
人间今只相如在,空对寒花想旧容。rén jiān jīn zhǐ xiāng rú zài,kōng duì hán huā xiǎng jiù róng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

殷勤慰藉似平时,死别生分了不知。yīn qín wèi jí shì píng shí,sǐ bié shēng fēn le bù zhī。
最是梦回人失所,泪倾如雨枕边滋。zuì shì mèng huí rén shī suǒ,lèi qīng rú yǔ zhěn biān zī。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

只道姗姗未即回,迎门一刻几徘徊。zhǐ dào shān shān wèi jí huí,yíng mén yī kè jǐ pái huái。
梦醒始悟人千古,但见檀箱贮劫灰。mèng xǐng shǐ wù rén qiān gǔ,dàn jiàn tán xiāng zhù jié huī。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

独自施施从外来,望门不见旧楼台。dú zì shī shī cóng wài lái,wàng mén bù jiàn jiù lóu tái。
如何室与人同毁,梦里惊呼梦醒哀。rú hé shì yǔ rén tóng huǐ,mèng lǐ jīng hū mèng xǐng āi。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

归来百物荡然空,楼馆萧条似冷宫。guī lái bǎi wù dàng rán kōng,lóu guǎn xiāo tiáo shì lěng gōng。
不省人随群玉烬,梦中犹是索冥鸿。bù shěng rén suí qún yù jìn,mèng zhōng yóu shì suǒ míng hóng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

不知是梦忽将迎,喜极翻疑且暗惊。bù zhī shì mèng hū jiāng yíng,xǐ jí fān yí qiě àn jīng。
如玉分明烟化尽,问君何术得回生?rú yù fēn míng yān huà jǐn,wèn jūn hé shù dé huí shēng?

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

抱头忍视病形容,忽悟人惟梦里逢。bào tóu rěn shì bìng xíng róng,hū wù rén wéi mèng lǐ féng。
号泣相持怕醒梦,醒时欲索便无从。hào qì xiāng chí pà xǐng mèng,xǐng shí yù suǒ biàn wú cóng。

连夜得有关晓因之梦八首

吴妍因

那知仍是梦中人,只道如仙现厥身。nà zhī réng shì mèng zhōng rén,zhǐ dào rú xiān xiàn jué shēn。
从此红颜能永驻,世间不更有残春。cóng cǐ hóng yán néng yǒng zhù,shì jiān bù gèng yǒu cán chūn。