古诗词

行路谣

缪公恩

山重重,水迢迢,云峦缥缈山路遥。shān zhòng zhòng,shuǐ tiáo tiáo,yún luán piāo miǎo shān lù yáo。
浪游汗漫亦何为,舟车烦殆心旌摇。làng yóu hàn màn yì hé wèi,zhōu chē fán dài xīn jīng yáo。
危峰巀嶪群山高,怪木蒙密石硗硗。wēi fēng jié yè qún shān gāo,guài mù méng mì shí qiāo qiāo。
猩猩啼月虎夜号,白日未匿来山魈。xīng xīng tí yuè hǔ yè hào,bái rì wèi nì lái shān xiāo。
江湖灏渺多波涛,长风驾浪声萧萧。jiāng hú hào miǎo duō bō tāo,zhǎng fēng jià làng shēng xiāo xiāo。
排空出没鼋鼍蛟,神龙变幻为氛妖。pái kōng chū méi yuán tuó jiāo,shén lóng biàn huàn wèi fēn yāo。
游子到此意气尽,欲行不行空悲骚。yóu zi dào cǐ yì qì jǐn,yù xíng bù xíng kōng bēi sāo。
故人曾结生死交,赠以龙纹双宝刀。gù rén céng jié shēng sǐ jiāo,zèng yǐ lóng wén shuāng bǎo dāo。
锋能切玉灿如雪,光怪所及神鬼逃。fēng néng qiè yù càn rú xuě,guāng guài suǒ jí shén guǐ táo。
任使万里翔与翱,山高水深无阻挠。rèn shǐ wàn lǐ xiáng yǔ áo,shān gāo shuǐ shēn wú zǔ náo。
吁嗟乎禹鼎沈沦不可见,魑魅魍魉谁不遭。xū jiē hū yǔ dǐng shěn lún bù kě jiàn,chī mèi wǎng liǎng shuí bù zāo。
人生切勿轻游遨,为君一歌行路谣。rén shēng qiè wù qīng yóu áo,wèi jūn yī gē xíng lù yáo。
猜您喜欢

春阴

缪公恩

垂垂庭柳绿新添,风动柔丝绕画帘。chuí chuí tíng liǔ lǜ xīn tiān,fēng dòng róu sī rào huà lián。
十里春云飞不起,一天雨意压楼檐。shí lǐ chūn yún fēi bù qǐ,yī tiān yǔ yì yā lóu yán。

送人

缪公恩

沾足春泥雪乍消,暖烟晴日永安桥。zhān zú chūn ní xuě zhà xiāo,nuǎn yān qíng rì yǒng ān qiáo。
骊歌不挽花骢驻,莫遣东风怨柳条。lí gē bù wǎn huā cōng zhù,mò qiǎn dōng fēng yuàn liǔ tiáo。

读渔洋秋柳诗书后

缪公恩

金粉繁华没夕阳,江皋新染夜来霜。jīn fěn fán huá méi xī yáng,jiāng gāo xīn rǎn yè lái shuāng。
萧条几树芜城柳,一片秋声入锦囊。xiāo tiáo jǐ shù wú chéng liǔ,yī piàn qiū shēng rù jǐn náng。

饮酒

缪公恩

伏雨连朝长绿苔,一樽时对北窗开。fú yǔ lián cháo zhǎng lǜ tái,yī zūn shí duì běi chuāng kāi。
谁云酒是消愁物,往事都从醉后来。shuí yún jiǔ shì xiāo chóu wù,wǎng shì dōu cóng zuì hòu lái。

秋雨晚晴

缪公恩

长虹倒挂雨初收,几榻清凉四壁秋。zhǎng hóng dào guà yǔ chū shōu,jǐ tà qīng liáng sì bì qiū。
飞尽碧云天宇净,卷帘风入夕阳楼。fēi jǐn bì yún tiān yǔ jìng,juǎn lián fēng rù xī yáng lóu。

河上晚步

缪公恩

几株疏柳绕沙堤,野水平桥落照迷。jǐ zhū shū liǔ rào shā dī,yě shuǐ píng qiáo luò zhào mí。
一片凉烟飞不起,黄昏影里乱鸦啼。yī piàn liáng yān fēi bù qǐ,huáng hūn yǐng lǐ luàn yā tí。

夜坐

缪公恩

银汉清澄白露凉,西廊月影转东廊。yín hàn qīng chéng bái lù liáng,xī láng yuè yǐng zhuǎn dōng láng。
怀人耿耿不成寐,远雁数声秋夜长。huái rén gěng gěng bù chéng mèi,yuǎn yàn shù shēng qiū yè zhǎng。

浑河即目

缪公恩

漠漠青云掩赤霞,长河风急卷银花。mò mò qīng yún yǎn chì xiá,zhǎng hé fēng jí juǎn yín huā。
空林落叶秋无主,一片残阳噪晚鸦。kōng lín luò yè qiū wú zhǔ,yī piàn cán yáng zào wǎn yā。

幼孙景逊教以唐诗多而不忘时向老母背诵以博果饵因占四绝句

缪公恩

风雪萧萧独闭门,竹炉拨火酌匏樽。fēng xuě xiāo xiāo dú bì mén,zhú lú bō huǒ zhuó páo zūn。
新诗吟罢先登稿,更写唐诗授小孙。xīn shī yín bà xiān dēng gǎo,gèng xiě táng shī shòu xiǎo sūn。

幼孙景逊教以唐诗多而不忘时向老母背诵以博果饵因占四绝句

缪公恩

仅是三龄说四龄,丰颐细齿两眸青。jǐn shì sān líng shuō sì líng,fēng yí xì chǐ liǎng móu qīng。
一回雒诵清娱耳,字字珠圆水泻瓶。yī huí luò sòng qīng yú ěr,zì zì zhū yuán shuǐ xiè píng。

幼孙景逊教以唐诗多而不忘时向老母背诵以博果饵因占四绝句

缪公恩

探得曾萱小睡醒,携书读与老人听。tàn dé céng xuān xiǎo shuì xǐng,xié shū dú yǔ lǎo rén tīng。
开奁按句酬佳果,半日支颐笑未停。kāi lián àn jù chóu jiā guǒ,bàn rì zhī yí xiào wèi tíng。

幼孙景逊教以唐诗多而不忘时向老母背诵以博果饵因占四绝句

缪公恩

孙非驽钝母康强,有禄堪支一岁粮。sūn fēi nú dùn mǔ kāng qiáng,yǒu lù kān zhī yī suì liáng。
领得天伦真乐趣,不须人事扰回肠。lǐng dé tiān lún zhēn lè qù,bù xū rén shì rǎo huí cháng。

塞下曲

缪公恩

白草黄沙望不穷,旄旗大漠鼓天风。bái cǎo huáng shā wàng bù qióng,máo qí dà mò gǔ tiān fēng。
男儿未带封侯骨,牛斗□横剑气红。nán ér wèi dài fēng hóu gǔ,niú dòu héng jiàn qì hóng。

读唐诗成绝句四首王颖川

缪公恩

格幽思远迥离群,太息桓灵枢密瞋。gé yōu sī yuǎn jiǒng lí qún,tài xī huán líng shū mì chēn。
百首宫词娇妩媚,毫端现出美人身。bǎi shǒu gōng cí jiāo wǔ mèi,háo duān xiàn chū měi rén shēn。

读唐诗成绝句四首王颖川

缪公恩

玉骨玲珑锦绣肠,齿牙吐出五云光。yù gǔ líng lóng jǐn xiù cháng,chǐ yá tǔ chū wǔ yún guāng。
合当百宝流苏帐,金鼎常熏海外香。hé dāng bǎi bǎo liú sū zhàng,jīn dǐng cháng xūn hǎi wài xiāng。