古诗词

游仙

顾太清

层台起虚馆,桂柱兰为堂。céng tái qǐ xū guǎn,guì zhù lán wèi táng。
微风从东来,吹动罗衣裳。wēi fēng cóng dōng lái,chuī dòng luó yī shang。
翻阶木芍药,薜荔当门墙。fān jiē mù sháo yào,bì lì dāng mén qiáng。
挥杯发清兴,弦歌诵诗草。huī bēi fā qīng xīng,xián gē sòng shī cǎo。
繁星映户牖,明月照两厢。fán xīng yìng hù yǒu,míng yuè zhào liǎng xiāng。
为乐及良时,光景孰云长。wèi lè jí liáng shí,guāng jǐng shú yún zhǎng。
顾太清

顾太清

顾太清(1799-1876),名春,字梅仙。原姓西林觉罗氏,满洲镶蓝旗人。嫁为贝勒奕绘的侧福晋。她为现代文学界公认为“清代第一女词人”。晚年以道号“云槎外史”之名著作小说《红楼梦影》,成为中国小说史上第一位女性小说家。其文采见识,非同凡响,因而八旗论词,有“男中成容若(纳兰性德),女中太清春(顾太清)”之语[1] 。顾太清不仅才华绝世,而且生得清秀,身量适中,温婉贤淑。令奕绘钟情十分。虽为侧福晋一生却诞育了四子三女,其中几位儿子都有很大作为。 顾太清的作品>>

猜您喜欢

珍珠帘本意

顾太清

蒙蒙未许斜阳透。méng méng wèi xǔ xié yáng tòu。
荡参差、一片縠纹微绉。dàng cān chà yī piàn hú wén wēi zhòu。
闲煞小银钩,度困人长昼。xián shā xiǎo yín gōu,dù kùn rén zhǎng zhòu。
看尽落花飞尽絮,任几处、莺声轻溜。kàn jǐn luò huā fēi jǐn xù,rèn jǐ chù yīng shēng qīng liū。
依旧。yī jiù。
此好景良辰,也能消瘦。cǐ hǎo jǐng liáng chén,yě néng xiāo shòu。
多少苦雨酸风,障游蜂不入,晴丝难逗。duō shǎo kǔ yǔ suān fēng,zhàng yóu fēng bù rù,qíng sī nán dòu。
云晴曲房深,听辘轳银甃。yún qíng qū fáng shēn,tīng lù lú yín zhòu。
隔住红灯花外影,清露下、香浓金兽。gé zhù hóng dēng huā wài yǐng,qīng lù xià xiāng nóng jīn shòu。
偏又。piān yòu。
到月照流黄,夜凉时候。dào yuè zhào liú huáng,yè liáng shí hòu。

凄凉犯络纬

顾太清

梧桐落了层层叶,碧云暗度秋老。wú tóng luò le céng céng yè,bì yún àn dù qiū lǎo。
八尺龙须,半帘月影,乍凉多少。bā chǐ lóng xū,bàn lián yuè yǐng,zhà liáng duō shǎo。
今年特早。jīn nián tè zǎo。
催满院、虫声又搅。cuī mǎn yuàn chóng shēng yòu jiǎo。
井阑边、絮絮叨叨,也似向人恼。jǐng lán biān xù xù dāo dāo,yě shì xiàng rén nǎo。
鼓翼瓜棚上,饮露餐花,自能常饱。gǔ yì guā péng shàng,yǐn lù cān huā,zì néng cháng bǎo。
丝笼慢贮,挂房栊、最宜深悄。sī lóng màn zhù,guà fáng lóng zuì yí shēn qiāo。
不为哀音,也容易、秋衾梦觉。bù wèi āi yīn,yě róng yì qiū qīn mèng jué。
隔疏窗、拌共夜雨,听到晓。gé shū chuāng bàn gòng yè yǔ,tīng dào xiǎo。

冉冉云·雨中张坤鹤过访

顾太清

秋雨潇潇意难畅。qiū yǔ xiāo xiāo yì nán chàng。
忽敲门、道人来访。hū qiāo mén dào rén lái fǎng。
玄都客、谈论海天方丈。xuán dōu kè tán lùn hǎi tiān fāng zhàng。
全不管、世间得丧。quán bù guǎn shì jiān dé sàng。
惟有真知最高尚。wéi yǒu zhēn zhī zuì gāo shàng。
一任他、你争我让。yī rèn tā nǐ zhēng wǒ ràng。
把身心、且自忘忧颐养。bǎ shēn xīn qiě zì wàng yōu yí yǎng。
阅尽古今花样。yuè jǐn gǔ jīn huā yàng。

垂杨秋柳

顾太清

秋凉乍到。qiū liáng zhà dào。
便长条踠地,柔丝拂袅。biàn zhǎng tiáo wǎn dì,róu sī fú niǎo。
雾雨霏烟,无情不绾章台道。wù yǔ fēi yān,wú qíng bù wǎn zhāng tái dào。
梦回十二红楼悄。mèng huí shí èr hóng lóu qiāo。
小桥外、夕阳遍照。xiǎo qiáo wài xī yáng biàn zhào。
阅行人、一树弯腰,带六朝风调。yuè xíng rén yī shù wān yāo,dài liù cháo fēng diào。
经过春风多少。jīng guò chūn fēng duō shǎo。
任月白天空,惊乌三绕。rèn yuè bái tiān kōng,jīng wū sān rào。
谢尽繁华,长堤落叶无人扫。xiè jǐn fán huá,zhǎng dī luò yè wú rén sǎo。
青蛾不是当初貌。qīng é bù shì dāng chū mào。
更对着、断肠衰草。gèng duì zhe duàn cháng shuāi cǎo。
萧疏客舍,寒蝉声渐老。xiāo shū kè shě,hán chán shēng jiàn lǎo。

望月婆罗门引中元步月

顾太清

海棠花底,乱蛩啼遍小阑干。hǎi táng huā dǐ,luàn qióng tí biàn xiǎo lán gàn。
月阴云净天宽。yuè yīn yún jìng tiān kuān。
立尽梧桐影里,深草露华寒。lì jǐn wú tóng yǐng lǐ,shēn cǎo lù huá hán。
听哀音几处,痛哭中元。tīng āi yīn jǐ chù,tòng kū zhōng yuán。
蒿灯细然。hāo dēng xì rán。
荡万点、小金丸。dàng wàn diǎn xiǎo jīn wán。
看到香消火灭,过眼浮烟。kàn dào xiāng xiāo huǒ miè,guò yǎn fú yān。
秋风庭院,破尘梦、清磬一声圆。qiū fēng tíng yuàn,pò chén mèng qīng qìng yī shēng yuán。
南窗下、剪烛更阑。nán chuāng xià jiǎn zhú gèng lán。

临江仙慢·白云观看坤鹤老人受戒

顾太清

阆苑会仙侣,金钟低度,玉磬初敲。láng yuàn huì xiān lǚ,jīn zhōng dī dù,yù qìng chū qiāo。
松阴下、仙音一派风飘。sōng yīn xià xiān yīn yī pài fēng piāo。
笙箫。shēng xiāo。
早人语静,幢幡绕,寿字香烧。zǎo rén yǔ jìng,chuáng fān rào,shòu zì xiāng shāo。
张坤鹤,被霞裾鹤氅,宝髻云翘。zhāng kūn hè,bèi xiá jū hè chǎng,bǎo jì yún qiào。
消摇。xiāo yáo。
同登道箓,看取天外鸾轺。tóng dēng dào lù,kàn qǔ tiān wài luán yáo。
拥无边、沧海皓月银涛。yōng wú biān cāng hǎi hào yuè yín tāo。
相邀。xiāng yāo。
涤除玄览,瑶池宴,已熟蟠桃。dí chú xuán lǎn,yáo chí yàn,yǐ shú pán táo。
功成后,行不言之教,万物根苗。gōng chéng hòu,xíng bù yán zhī jiào,wàn wù gēn miáo。

新雁过妆楼闻雁

顾太清

冷入帘帏。lěng rù lián wéi。
西风送、一行旅雁南飞。xī fēng sòng yī xíng lǚ yàn nán fēi。
碧天如水,去路远趁斜晖。bì tiān rú shuǐ,qù lù yuǎn chèn xié huī。
云外寄书秋浩荡,月中连翼影参差。yún wài jì shū qiū hào dàng,yuè zhōng lián yì yǐng cān chà。
共依依。gòng yī yī。
楚江芦岸,霜点毛衣。chǔ jiāng lú àn,shuāng diǎn máo yī。
秋容三分过半,恰寒砧韵咽,画角声悲。qiū róng sān fēn guò bàn,qià hán zhēn yùn yàn,huà jiǎo shēng bēi。
黄花消息,露华暗满东篱。huáng huā xiāo xī,lù huá àn mǎn dōng lí。
山程水程万里,动几处、离人双泪垂。shān chéng shuǐ chéng wàn lǐ,dòng jǐ chù lí rén shuāng lèi chuí。
重阳近,更乱虫声里,良夜何其。zhòng yáng jìn,gèng luàn chóng shēng lǐ,liáng yè hé qí。

浣溪沙·中秋作

顾太清

楼外秋寒知不知。lóu wài qiū hán zhī bù zhī。
看看又到菊花时。kàn kàn yòu dào jú huā shí。
半窗白日影如驰。bàn chuāng bái rì yǐng rú chí。
去日已多来日少,来何欢喜去何悲。qù rì yǐ duō lái rì shǎo,lái hé huān xǐ qù hé bēi。
且斟美酒对清辉。qiě zhēn měi jiǔ duì qīng huī。

醉春风自题画梅,用竹叶庵韵

顾太清

暖室香成阵。nuǎn shì xiāng chéng zhèn。
老干妆红粉。lǎo gàn zhuāng hóng fěn。
梅花窗外月明时,忖。méi huā chuāng wài yuè míng shí,cǔn。
忖。cǔn。
忖。cǔn。
山意冲寒,湖光压碧,乍传春信。shān yì chōng hán,hú guāng yā bì,zhà chuán chūn xìn。
绿点苔衣衬。lǜ diǎn tái yī chèn。
不许风吹损。bù xǔ fēng chuī sǔn。
梦为蝴蝶到罗浮,问。mèng wèi hú dié dào luó fú,wèn。
问。wèn。
问。wèn。
疏影横斜,暗香浮动,谁能拘紧。shū yǐng héng xié,àn xiāng fú dòng,shuí néng jū jǐn。

鹧鸪天·冬夜听夫子论道,不觉漏三商矣。盆中残梅香发,有悟赋此

顾太清

夜半谈经玉漏迟,生机妙在本无奇。yè bàn tán jīng yù lòu chí,shēng jī miào zài běn wú qí。
世人莫恋花香好,花到香浓是谢时。shì rén mò liàn huā xiāng hǎo,huā dào xiāng nóng shì xiè shí。
蜂酿蜜,茧抽丝。fēng niàng mì,jiǎn chōu sī。
功成安得没人知。gōng chéng ān dé méi rén zhī。
华鬉阅尽恒沙劫,雪北香南觅导师。huá zōng yuè jǐn héng shā jié,xuě běi xiāng nán mì dǎo shī。

山鬼谣题管夫人画竹

顾太清

认蒙蒙、万竿修竹,绿烟一片清冷。rèn méng méng wàn gān xiū zhú,lǜ yān yī piàn qīng lěng。
楚天不问云深浅,日暮凄其风劲。chǔ tiān bù wèn yún shēn qiǎn,rì mù qī qí fēng jìn。
吹不定。chuī bù dìng。
望不尽、满川秋水寒光迥。wàng bù jǐn mǎn chuān qiū shuǐ hán guāng jiǒng。
露澄烟暝。lù chéng yān míng。
更无数青山,无边青霭,天际远峰映。gèng wú shù qīng shān,wú biān qīng ǎi,tiān jì yuǎn fēng yìng。
伤心更,写出苍梧旧景。shāng xīn gèng,xiě chū cāng wú jiù jǐng。
美人芳草谁省。měi rén fāng cǎo shuí shěng。
千梢万叶矜当世,闲了鸥波小艇。qiān shāo wàn yè jīn dāng shì,xián le ōu bō xiǎo tǐng。
尘梦醒。chén mèng xǐng。
剩两岸、娟娟瘦玉摇江影。shèng liǎng àn juān juān shòu yù yáo jiāng yǐng。
神游目骋。shén yóu mù chěng。
算只有南楼,老人画法,千古妙相并。suàn zhǐ yǒu nán lóu,lǎo rén huà fǎ,qiān gǔ miào xiāng bìng。

定风波·古春轩老人有《消夏集》,徵咏夜来香、鹦哥,纫素馨以为架者,盖云林手制也

顾太清

斑竹帘栊亚字栏,素馨花发晚风妍。bān zhú lián lóng yà zì lán,sù xīn huā fā wǎn fēng yán。
清遣芸窗邀女伴,堪羡。qīng qiǎn yún chuāng yāo nǚ bàn,kān xiàn。
闺中造物有花仙。guī zhōng zào wù yǒu huā xiān。
妙手制成花架子,架起。miào shǒu zhì chéng huā jià zi,jià qǐ。
鹦哥也是好花穿。yīng gē yě shì hǎo huā chuān。
闲向绿槐阴里挂,长夏。xián xiàng lǜ huái yīn lǐ guà,zhǎng xià。
悄无人处一声蝉。qiāo wú rén chù yī shēng chán。

浪淘沙·冰灯

顾太清

宝塔十三层。bǎo tǎ shí sān céng。
楼观飞惊。lóu guān fēi jīng。
清凉世界住飞琼。qīng liáng shì jiè zhù fēi qióng。
藐姑射仙冰雪貌,玉佩瑽琤。miǎo gū shè xiān bīng xuě mào,yù pèi cōng chēng。
巧制太轻盈。qiǎo zhì tài qīng yíng。
细缕坚冰。xì lǚ jiān bīng。
六鳌海上势崚嶒。liù áo hǎi shàng shì léng céng。
看到雪消明月夜,万点寒星。kàn dào xuě xiāo míng yuè yè,wàn diǎn hán xīng。

金缕曲·题《花帘词》寄吴蘋香女士,用本集中韵

顾太清

何幸闻名早。hé xìng wén míng zǎo。
爱春蚕、缠绵作茧,丝丝萦绕。ài chūn cán chán mián zuò jiǎn,sī sī yíng rào。
织就七襄天孙锦,彩线金针都扫。zhī jiù qī xiāng tiān sūn jǐn,cǎi xiàn jīn zhēn dōu sǎo。
隔千里、系人怀抱。gé qiān lǐ xì rén huái bào。
欲见无由缘分浅,况卿乎、与我年将老。yù jiàn wú yóu yuán fēn qiǎn,kuàng qīng hū yǔ wǒ nián jiāng lǎo。
莫辜负,好才调。mò gū fù,hǎo cái diào。
落花流水难猜料。luò huā liú shuǐ nán cāi liào。
正无妨、冰弦写怨,云笺起草。zhèng wú fáng bīng xián xiě yuàn,yún jiān qǐ cǎo。
有美人兮倚修竹,何日轻舟来到。yǒu měi rén xī yǐ xiū zhú,hé rì qīng zhōu lái dào。
叹空谷、知音偏少。tàn kōng gǔ zhī yīn piān shǎo。
只有莺花堪适兴,对湖光山色舒长啸。zhǐ yǒu yīng huā kān shì xīng,duì hú guāng shān sè shū zhǎng xiào。
愿寄我,近来稿。yuàn jì wǒ,jìn lái gǎo。

贺圣朝·秧歌

顾太清

满街锣鼓喧清昼。mǎn jiē luó gǔ xuān qīng zhòu。
任狂歌狂走。rèn kuáng gē kuáng zǒu。
乔装艳服太妖淫,尽京都游手。qiáo zhuāng yàn fú tài yāo yín,jǐn jīng dōu yóu shǒu。
插秧种稻,何曾能够,古遗风不守。chā yāng zhǒng dào,hé céng néng gòu,gǔ yí fēng bù shǒu。
可怜浪费好时光,负良田千亩。kě lián làng fèi hǎo shí guāng,fù liáng tián qiān mǔ。
3401234567»