古诗词

古香斋柏树歌为陈刺史赋

洪亮吉

古香斋头两株柏,出土根同干如劈。gǔ xiāng zhāi tóu liǎng zhū bǎi,chū tǔ gēn tóng gàn rú pī。
主人斋屋斜向东,一树从南一从北。zhǔ rén zhāi wū xié xiàng dōng,yī shù cóng nán yī cóng běi。
虬枝击屋屋已破,拔地青苍刺天黑。qiú zhī jī wū wū yǐ pò,bá dì qīng cāng cì tiān hēi。
森然四角沈阴满,日出当心不能赤。sēn rán sì jiǎo shěn yīn mǎn,rì chū dāng xīn bù néng chì。
人间落落古丈夫,天半亭亭挺孤直。rén jiān luò luò gǔ zhàng fū,tiān bàn tíng tíng tǐng gū zhí。
饱经雨露颜仍黝,不与凡姿竞颜色。bǎo jīng yǔ lù yán réng yǒu,bù yǔ fán zī jìng yán sè。
主人爱客客奇绝,三十年前住昕夕。zhǔ rén ài kè kè qí jué,sān shí nián qián zhù xīn xī。
客行握别树始栽,树竟几番长过客。kè xíng wò bié shù shǐ zāi,shù jìng jǐ fān zhǎng guò kè。
今来盘薄山斋内,树与主人皆素识。jīn lái pán báo shān zhāi nèi,shù yǔ zhǔ rén jiē sù shí。
摩挲抚树对主人,可惜主人头竟白。mó sā fǔ shù duì zhǔ rén,kě xī zhǔ rén tóu jìng bái。
客今行周三万里,树亦添高廿余尺。kè jīn xíng zhōu sān wàn lǐ,shù yì tiān gāo niàn yú chǐ。
祁连山头樠木满,曾逊此株雄且特。qí lián shān tóu mán mù mǎn,céng xùn cǐ zhū xióng qiě tè。
顶平不待修雷斧,干老偏能挽风力。dǐng píng bù dài xiū léi fǔ,gàn lǎo piān néng wǎn fēng lì。
枝经数折撑霄汉,根已三重透泉脉。zhī jīng shù zhé chēng xiāo hàn,gēn yǐ sān zhòng tòu quán mài。
因思复有三十年,树欲抉天人入穴。yīn sī fù yǒu sān shí nián,shù yù jué tiān rén rù xué。
沉吟不厌百回步,徙倚每闻三叹息。chén yín bù yàn bǎi huí bù,xǐ yǐ měi wén sān tàn xī。
十围栎树枝皆俯,半里松涛响谁敌。shí wéi lì shù zhī jiē fǔ,bàn lǐ sōng tāo xiǎng shuí dí。
心空早厌禽巢闹,眼冷静将入海阅。xīn kōng zǎo yàn qín cháo nào,yǎn lěng jìng jiāng rù hǎi yuè。
商量何物伴岁寒,移得园东丈人石。shāng liàng hé wù bàn suì hán,yí dé yuán dōng zhàng rén shí。
洪亮吉

洪亮吉

洪亮吉(1746~1809)清代经学家、文学家。初名莲,又名礼吉,字君直,一字稚存,号北江,晚号更生居士。阳湖(今江苏常州)人,籍贯安徽歙县。乾隆五十五年科举榜眼,授编修。嘉庆四年,上书军机王大臣言事,极论时弊,免死戍伊犁。次年诏以“罪亮吉后,言事者日少”,释还。居家十年而卒。文工骈体,与孔广森并肩,学术长于舆地。洪亮吉论人口增长过速之害,实为近代人口学说之先驱。 洪亮吉的作品>>

猜您喜欢

阿干歌

洪亮吉

莫听阿干歌,阿干心独苦。mò tīng ā gàn gē,ā gàn xīn dú kǔ。
棘城西去白兰山,茫茫隔今古。jí chéng xī qù bái lán shān,máng máng gé jīn gǔ。
阿干为弟言,马伤君莫怒。ā gàn wèi dì yán,mǎ shāng jūn mò nù。
弟言报阿干,连枝本同父。dì yán bào ā gàn,lián zhī běn tóng fù。
阿干歌,悲无穷,阿干有子还思忠。ā gàn gē,bēi wú qióng,ā gàn yǒu zi hái sī zhōng。
登高山而望远海,慨异国之朝宗。dēng gāo shān ér wàng yuǎn hǎi,kǎi yì guó zhī cháo zōng。
阿干歌,歌自悼,阿干有孙还识孝。ā gàn gē,gē zì dào,ā gàn yǒu sūn hái shí xiào。
报雠不得留雠衣,缚草作雠兮射雠貌。bào chóu bù dé liú chóu yī,fù cǎo zuò chóu xī shè chóu mào。
阿干歌,歌以风,此歌安得流寰中。ā gàn gē,gē yǐ fēng,cǐ gē ān dé liú huán zhōng。
君不见宋湘东与梁湘东。jūn bù jiàn sòng xiāng dōng yǔ liáng xiāng dōng。

鱼鳖桥

洪亮吉

高句丽,乃是河伯之甥。gāo jù lì,nǎi shì hé bó zhī shēng。
赤乌子,精诚贯日日倒戈。chì wū zi,jīng chéng guàn rì rì dào gē。
河伯乃遣鱼鳖为填河。hé bó nǎi qiǎn yú biē wèi tián hé。
鱼耶鳖耶,今日济我。yú yé biē yé,jīn rì jì wǒ。
犬耶豕耶,昔日饲我。quǎn yé shǐ yé,xī rì sì wǒ。

鬼鼓喧

洪亮吉

银刀霍霍波粼粼,江鱼见水不见人。yín dāo huò huò bō lín lín,jiāng yú jiàn shuǐ bù jiàn rén。
与鱼同居识鱼性,刺鱼要伺鱼入定。yǔ yú tóng jū shí yú xìng,cì yú yào cì yú rù dìng。
鱼一尾,直百钱,得鱼买醉神祠边。yú yī wěi,zhí bǎi qián,dé yú mǎi zuì shén cí biān。
深秋鬼鼓何填填。shēn qiū guǐ gǔ hé tián tián。

雌雉卜

洪亮吉

羽肃肃,飞来手中伏,男王叩头女王祝。yǔ sù sù,fēi lái shǒu zhōng fú,nán wáng kòu tóu nǚ wáng zhù。
欲得粟,须剖腹。yù dé sù,xū pōu fù。
腹中粟如玉,今年谷大熟。fù zhōng sù rú yù,jīn nián gǔ dà shú。
九层楼中仙乐作,苏毗千秋,阿修罗万福。jiǔ céng lóu zhōng xiān lè zuò,sū pí qiān qiū,ā xiū luó wàn fú。

金羊床

洪亮吉

阳春有脚不得走,赤帝骑龙作岁首。yáng chūn yǒu jiǎo bù dé zǒu,chì dì qí lóng zuò suì shǒu。
蛮王笑拥金羊床,琉璃珊瑚琥珀光。mán wáng xiào yōng jīn yáng chuáng,liú lí shān hú hǔ pò guāng。
真珠璎珞垂两裆,七月七日华筵张。zhēn zhū yīng luò chuí liǎng dāng,qī yuè qī rì huá yán zhāng。
腰银弓,手金戟,橐驼飞来能啖客。yāo yín gōng,shǒu jīn jǐ,tuó tuó fēi lái néng dàn kè。

新罗人

洪亮吉

新罗人,新罗人。xīn luó rén,xīn luó rén。
新罗山多水复险,终古犹匿秦遗民。xīn luó shān duō shuǐ fù xiǎn,zhōng gǔ yóu nì qín yí mín。
当是避秦竟深入,深入千年作都邑。dāng shì bì qín jìng shēn rù,shēn rù qiān nián zuò dōu yì。
武陵太守空惊传,宁知处处皆桃源。wǔ líng tài shǒu kōng jīng chuán,níng zhī chù chù jiē táo yuán。
桃源中,共栖歇,他时饮马长城窟,城边犹认秦时月。táo yuán zhōng,gòng qī xiē,tā shí yǐn mǎ zhǎng chéng kū,chéng biān yóu rèn qín shí yuè。

雨为岁

洪亮吉

婆罗蠡鼓喧沙堤,绿鱼千头迎客飞。pó luó lí gǔ xuān shā dī,lǜ yú qiān tóu yíng kè fēi。
舟行海中不见海,云是鲸鲵腹中水。zhōu xíng hǎi zhōng bù jiàn hǎi,yún shì jīng ní fù zhōng shuǐ。
王开北户迎北人,蔗酒既设椰浆陈。wáng kāi běi hù yíng běi rén,zhè jiǔ jì shè yē jiāng chén。
椰浆陈,且高醉,春为年,雨为岁。yē jiāng chén,qiě gāo zuì,chūn wèi nián,yǔ wèi suì。

孔雀群

洪亮吉

孔雀,孔雀。kǒng què,kǒng què。
头珠悬,尾翠压,朝飞暮飞与人狎。tóu zhū xuán,wěi cuì yā,cháo fēi mù fēi yǔ rén xiá。
蛮中不识文禽尊,呼作家鸡与野鸭。mán zhōng bù shí wén qín zūn,hū zuò jiā jī yǔ yě yā。
毛霏霏,羽堪衣。máo fēi fēi,yǔ kān yī。
尉犁山北不可栖,雀乎何不东南飞。wèi lí shān běi bù kě qī,què hū hé bù dōng nán fēi。

炖煌西

洪亮吉

炖煌西,白骨撑。dùn huáng xī,bái gǔ chēng。
日月飞不进,鬼火欲与天争青。rì yuè fēi bù jìn,guǐ huǒ yù yǔ tiān zhēng qīng。
朝行暮行不见影,鬼声西来落空井。cháo xíng mù xíng bù jiàn yǐng,guǐ shēng xī lái luò kōng jǐng。
魑魅耶,魍魉耶,丛丛细草生枯骸。chī mèi yé,wǎng liǎng yé,cóng cóng xì cǎo shēng kū hái。
枯骸欲歌人欲哭,炖煌之西且裹足。kū hái yù gē rén yù kū,dùn huáng zhī xī qiě guǒ zú。

日出处

洪亮吉

子夷人,不可悉,我家乃在扶桑之东见日出。zi yí rén,bù kě xī,wǒ jiā nǎi zài fú sāng zhī dōng jiàn rì chū。
日出不识日所归,茫茫渡海寻光辉。rì chū bù shí rì suǒ guī,máng máng dù hǎi xún guāng huī。
寻光辉,光欲竭,汝家乃在沧溟之西见日没。xún guāng huī,guāng yù jié,rǔ jiā nǎi zài cāng míng zhī xī jiàn rì méi。
日出必有方,日入必有乡。rì chū bì yǒu fāng,rì rù bì yǒu xiāng。
愿随东升日,东升朝日王。yuàn suí dōng shēng rì,dōng shēng cháo rì wáng。
130«3456789