古诗词

兰州庄严寺

谭嗣同

访僧入孤寺,一径苍苔深。fǎng sēng rù gū sì,yī jìng cāng tái shēn。
寒磬秋花落,承尘破纸吟。hán qìng qiū huā luò,chéng chén pò zhǐ yín。
潭光澄夕照,松翠下庭阴。tán guāng chéng xī zhào,sōng cuì xià tíng yīn。
不尽古时意,萧萧雅满林。bù jǐn gǔ shí yì,xiāo xiāo yǎ mǎn lín。
谭嗣同

谭嗣同

谭嗣同(1865—1898),字复生,号壮飞,汉族,湖南浏阳人,是中国近代资产阶级著名的政治家、思想家,维新志士。他主张中国要强盛,只有发展民族工商业,学习西方资产阶级的政治制度。公开提出废科举、兴学校、开矿藏、修铁路、办工厂、改官制等变法维新的主张。写文章抨击清政府的卖国投降政策。1898年参加领导戊戌变法,失败后被杀,年仅三十三岁,为“戊戌六君子”之一。代表作品《仁学》、《寥天一阁文》、《莽苍苍斋诗》、《远遗堂集外文》等。 谭嗣同的作品>>

猜您喜欢

儿缆船

谭嗣同

北风蓬蓬,大浪雷吼,小儿曳缆逆风走。běi fēng péng péng,dà làng léi hǒu,xiǎo ér yè lǎn nì fēng zǒu。
惶惶船中人,生死在儿手。huáng huáng chuán zhōng rén,shēng sǐ zài ér shǒu。
缆倒曳儿儿屡仆,持缆愈力缆縻肉,儿肉附缆去,儿掌惟见骨。lǎn dào yè ér ér lǚ pū,chí lǎn yù lì lǎn mí ròu,ér ròu fù lǎn qù,ér zhǎng wéi jiàn gǔ。
掌见骨,儿莫哭,儿掌有白骨,江心无白骨。zhǎng jiàn gǔ,ér mò kū,ér zhǎng yǒu bái gǔ,jiāng xīn wú bái gǔ。

三鸳鸯篇

谭嗣同

辘轳鸣,秋风晚,寒日荒荒下秋苑。lù lú míng,qiū fēng wǎn,hán rì huāng huāng xià qiū yuàn。
辘轳鸣,井水寒,三更络绎啼井栏。lù lú míng,jǐng shuǐ hán,sān gèng luò yì tí jǐng lán。
鸳鸯憔悴不成双,两雌一雄鸣铿锵。yuān yāng qiáo cuì bù chéng shuāng,liǎng cí yī xióng míng kēng qiāng。
哀鸣声何长,飞飞入银塘。āi míng shēng hé zhǎng,fēi fēi rù yín táng。
银塘浅,翠带结。yín táng qiǎn,cuì dài jié。
塘水枯,带不绝。táng shuǐ kū,dài bù jué。
愁魂夜啸缺月低,惊起城头乌磔磔。chóu hún yè xiào quē yuè dī,jīng qǐ chéng tóu wū zhé zhé。
城头乌,朝朝饮水鸳鸯湖。chéng tóu wū,cháo cháo yǐn shuǐ yuān yāng hú。
曾见莲底鸳鸯日来往,忘却罗敷犹有夫。céng jiàn lián dǐ yuān yāng rì lái wǎng,wàng què luó fū yóu yǒu fū。
夫怒啄雄,雄去何栖,翩然归来,闭此幽闺。fū nù zhuó xióng,xióng qù hé qī,piān rán guī lái,bì cǐ yōu guī。
幽闺匿迹那可久,花里秦宫君知否?yōu guī nì jì nà kě jiǔ,huā lǐ qín gōng jūn zhī fǒu?
不如万古一丘,长偕三百首。bù rú wàn gǔ yī qiū,zhǎng xié sān bǎi shǒu。
幽闺人去灯光寂,照见罗帏泪痕湿。yōu guī rén qù dēng guāng jì,zhào jiàn luó wéi lèi hén shī。
同穴居然愿不虚,岁岁春风土花碧。tóng xué jū rán yuàn bù xū,suì suì chūn fēng tǔ huā bì。
并蒂不必莲,连理不必木,痴骨千年同一束。bìng dì bù bì lián,lián lǐ bù bì mù,chī gǔ qiān nián tóng yī shù。

河梁吟

谭嗣同

沙漠多雄风,四顾浩茫茫。shā mò duō xióng fēng,sì gù hào máng máng。
落日下平地,萧萧人影长。luò rì xià píng dì,xiāo xiāo rén yǐng zhǎng。
抚剑起巡酒,悲歌慨以慷。fǔ jiàn qǐ xún jiǔ,bēi gē kǎi yǐ kāng。
束发远行游,转战在四方。shù fā yuǎn xíng yóu,zhuǎn zhàn zài sì fāng。
天地苟不毁,离合会有常。tiān dì gǒu bù huǐ,lí hé huì yǒu cháng。
车尘灭远道,道远安可忘。chē chén miè yuǎn dào,dào yuǎn ān kě wàng。

潇湘晚景图

谭嗣同

袅袅箫声袅袅风,潇湘水绿楚天空。niǎo niǎo xiāo shēng niǎo niǎo fēng,xiāo xiāng shuǐ lǜ chǔ tiān kōng。
向人指点山深处,家在兰烟竹雨中。xiàng rén zhǐ diǎn shān shēn chù,jiā zài lán yān zhú yǔ zhōng。
我所思兮隔野烟,画中情绪最凄然。wǒ suǒ sī xī gé yě yān,huà zhōng qíng xù zuì qī rán。
悬知一叶扁舟上,凉月满湖秋梦圆。xuán zhī yī yè biǎn zhōu shàng,liáng yuè mǎn hú qiū mèng yuán。

题残雷琴铭

谭嗣同

破天一声挥大斧,干断柯折皮骨腐,纵作良材遇已苦。pò tiān yī shēng huī dà fǔ,gàn duàn kē zhé pí gǔ fǔ,zòng zuò liáng cái yù yǐ kǔ。
遇已苦,呜咽哀鸣莽终古!yù yǐ kǔ,wū yàn āi míng mǎng zhōng gǔ!

别意

谭嗣同

志士叹水逝,行子悲风寒。zhì shì tàn shuǐ shì,xíng zi bēi fēng hán。
风寒犹得暖,水逝不复还。fēng hán yóu dé nuǎn,shuǐ shì bù fù hái。
况我别同志,遥遥千里间。kuàng wǒ bié tóng zhì,yáo yáo qiān lǐ jiān。
揽袪泣将别,芳草青且歇。lǎn qū qì jiāng bié,fāng cǎo qīng qiě xiē。
修途浩渺漫,形分肠断绝。xiū tú hào miǎo màn,xíng fēn cháng duàn jué。
何以压轻装,鲛绡缝云裳。hé yǐ yā qīng zhuāng,jiāo xiāo fèng yún shang。
何以壮行色,宝剑丁香结。hé yǐ zhuàng xíng sè,bǎo jiàn dīng xiāng jié。
何以表劳思,东海珊瑚枝。hé yǐ biǎo láo sī,dōng hǎi shān hú zhī。
何以慰辽远,勤修惜日短。hé yǐ wèi liáo yuǎn,qín xiū xī rì duǎn。
坠欢无续时,嘉会强相期。zhuì huān wú xù shí,jiā huì qiáng xiāng qī。
为君歌,为君舞。wèi jūn gē,wèi jūn wǔ。
君第行,毋自苦。jūn dì xíng,wú zì kǔ。

秦岭

谭嗣同

秦山奔放竞东走,大气莽莽青嵯峨。qín shān bēn fàng jìng dōng zǒu,dà qì mǎng mǎng qīng cuó é。
至此一束截然止,狂澜欲倒回其波。zhì cǐ yī shù jié rán zhǐ,kuáng lán yù dào huí qí bō。
百二奇险一岭扼,如马注坂勒于坡。bǎi èr qí xiǎn yī lǐng è,rú mǎ zhù bǎn lēi yú pō。
蓝水在右丹水左,中分星野凌天河。lán shuǐ zài yòu dān shuǐ zuǒ,zhōng fēn xīng yě líng tiān hé。
唐昌黎伯伯曰愈,雪中偃蹇曾经过。táng chāng lí bó bó yuē yù,xuě zhōng yǎn jiǎn céng jīng guò。
于今破庙兀千载,岁时尊俎祠岩阿。yú jīn pò miào wù qiān zài,suì shí zūn zǔ cí yán ā。
关中之游已四度,往来登此常悲歌。guān zhōng zhī yóu yǐ sì dù,wǎng lái dēng cǐ cháng bēi gē。
仰公遗像慕厥德,谓钝可厉顽可磨。yǎng gōng yí xiàng mù jué dé,wèi dùn kě lì wán kě mó。
由汉迄唐道谁寄,董生与公馀无他。yóu hàn qì táng dào shuí jì,dǒng shēng yǔ gōng yú wú tā。
公之文章若云汉,昭回天地光羲娥。gōng zhī wén zhāng ruò yún hàn,zhāo huí tiān dì guāng xī é。
文生于道道乃本,后有作者皆枝柯。wén shēng yú dào dào nǎi běn,hòu yǒu zuò zhě jiē zhī kē。
惟文惟道日趋下,赖公崛起蠲沈疴。wéi wén wéi dào rì qū xià,lài gōng jué qǐ juān shěn kē。
我昔刻厉蹑前躅,百追不及理则何。wǒ xī kè lì niè qián zhú,bǎi zhuī bù jí lǐ zé hé。
才疏力薄固应尔,就令有得必坎坷。cái shū lì báo gù yīng ěr,jiù lìng yǒu dé bì kǎn kě。
观公所造岂不善,犹然举世相讥诃。guān gōng suǒ zào qǐ bù shàn,yóu rán jǔ shì xiāng jī hē。
是知白璧不可为,使我奇气难英多。shì zhī bái bì bù kě wèi,shǐ wǒ qí qì nán yīng duō。
便欲从军弃文事,请缨转战肠堪拖。biàn yù cóng jūn qì wén shì,qǐng yīng zhuǎn zhàn cháng kān tuō。
誓向沙场为鬼雄,庶展怀抱无蹉跎。shì xiàng shā chǎng wèi guǐ xióng,shù zhǎn huái bào wú cuō tuó。
生平渴慕矍铄翁,马革一语心渐摩。shēng píng kě mù jué shuò wēng,mǎ gé yī yǔ xīn jiàn mó。
非曰发肤有弗爱,涓埃求补邦之讹。fēi yuē fā fū yǒu fú ài,juān āi qiú bǔ bāng zhī é。
班超素恶文墨吏,良以无益徒烦苛。bān chāo sù è wén mò lì,liáng yǐ wú yì tú fán kē。
谨再拜公与公别,束卷不复事吟哦。jǐn zài bài gōng yǔ gōng bié,shù juǎn bù fù shì yín ó。
短衣长剑入秦去,乱峰汹涌森如戈。duǎn yī zhǎng jiàn rù qín qù,luàn fēng xiōng yǒng sēn rú gē。

陇山

谭嗣同

古来形家者流谈山水,云皆源于西北委于东。gǔ lái xíng jiā zhě liú tán shān shuǐ,yún jiē yuán yú xī běi wěi yú dōng。
三条飞舞趋大海,山筋水脉交相通。sān tiáo fēi wǔ qū dà hǎi,shān jīn shuǐ mài jiāo xiāng tōng。
我谓水之流兮,始分而终合,夫岂山之峙兮,愈歧而愈弱。wǒ wèi shuǐ zhī liú xī,shǐ fēn ér zhōng hé,fū qǐ shān zhī zhì xī,yù qí ér yù ruò。
吁嗟乎,水则东入不极之沧溟,山则西出无边之沙漠。xū jiē hū,shuǐ zé dōng rù bù jí zhī cāng míng,shān zé xī chū wú biān zhī shā mò。
错亘乾坤萃两隅,气象纵横浩寥霩。cuò gèn qián kūn cuì liǎng yú,qì xiàng zòng héng hào liáo kuò。
昔我持此言,密默不敢论。xī wǒ chí cǐ yán,mì mò bù gǎn lùn。
足迹遍陇石,了了识本原。zú jì biàn lǒng shí,le le shí běn yuán。
陇石之山崛然起,号召峰峦俱至此。lǒng shí zhī shān jué rán qǐ,hào zhào fēng luán jù zhì cǐ。
东南培塿小于拳,杂沓西行万馀里。dōng nán péi lǒu xiǎo yú quán,zá dá xī xíng wàn yú lǐ。
渐行渐巨化为一,恍若朝宗汇群水。jiàn xíng jiàn jù huà wèi yī,huǎng ruò cháo zōng huì qún shuǐ。
其上宽广不可计,肉张骨大状殊异。qí shàng kuān guǎng bù kě jì,ròu zhāng gǔ dà zhuàng shū yì。
欲断不断势相蹙,谁信人间犹有地。yù duàn bù duàn shì xiāng cù,shuí xìn rén jiān yóu yǒu dì。
譬如亡秦以上之文章,鼓荡寥天仗真气。pì rú wáng qín yǐ shàng zhī wén zhāng,gǔ dàng liáo tiān zhàng zhēn qì。
不复矜言小波磔,横空一往茫无际。bù fù jīn yán xiǎo bō zhé,héng kōng yī wǎng máng wú jì。
策我马,曳我裳,天风终古吹琅琅。cè wǒ mǎ,yè wǒ shang,tiān fēng zhōng gǔ chuī láng láng。
何当直上昆仑巅,旷观天下名山万叠来苍茫。hé dāng zhí shàng kūn lún diān,kuàng guān tiān xià míng shān wàn dié lái cāng máng。
山苍茫,有终止。shān cāng máng,yǒu zhōng zhǐ。
吁嗟乎,山之终兮水之始。xū jiē hū,shān zhī zhōng xī shuǐ zhī shǐ。

菊花石秋影砚铭

谭嗣同

我思故园,西风振壑。wǒ sī gù yuán,xī fēng zhèn hè。
花气微醒,秋心零落。huā qì wēi xǐng,qiū xīn líng luò。
郭索郭索,墨声如昨。guō suǒ guō suǒ,mò shēng rú zuó。

送别仲兄泗生赴秦陇省父(其三)

谭嗣同

潇潇连夜雨声多, 一曲骊驹唤奈何?xiāo xiāo lián yè yǔ shēng duō,yī qū lí jū huàn nài hé?
我愿将身化明月, 照君车马度关河。wǒ yuàn jiāng shēn huà míng yuè,zhào jūn chē mǎ dù guān hé。

潼关

谭嗣同

终古高云簇此城,秋风吹散马蹄声。zhōng gǔ gāo yún cù cǐ chéng,qiū fēng chuī sàn mǎ tí shēng。
河流大野犹嫌束,山入潼关不解平。hé liú dà yě yóu xián shù,shān rù tóng guān bù jiě píng。
41123