古诗词

登泰山

张坦

东上日观峰,遐瞩天与平。dōng shàng rì guān fēng,xiá zhǔ tiān yǔ píng。
东海直衣带,何有飞涛惊。dōng hǎi zhí yī dài,hé yǒu fēi tāo jīng。
隐约桃都山,身如浮云轻。yǐn yuē táo dōu shān,shēn rú fú yún qīng。
桃树手可接,如闻天鸡鸣。táo shù shǒu kě jiē,rú wén tiān jī míng。
万籁为之伏,九垓尽一声。wàn lài wèi zhī fú,jiǔ gāi jǐn yī shēng。
须臾动天地,水光彻蓬瀛。xū yú dòng tiān dì,shuǐ guāng chè péng yíng。
回首望旧乡,高呼卫叔卿。huí shǒu wàng jiù xiāng,gāo hū wèi shū qīng。

张坦

张坦,字逸峰,号青雨,抚宁人。康熙癸酉举人,官内阁中书。有《履阁诗集》。姜西溟曰:“《登泰山》古诗及诸五言近体,飘渺隽宕,气格浑成,求之唐诗家,天分绝类李白。”陶凫芗曰:“逸峰昆季承其父鲁庵、叔笨山之学问,与同时诸名士游,故所作皆清逸妥帖,彬彬乎质有其文。” 张坦的作品>>

猜您喜欢

登泰山

张坦

醉把白玉壶,静对磨崖碑。zuì bǎ bái yù hú,jìng duì mó yá bēi。
方士与儒书,终焉将奚为。fāng shì yǔ rú shū,zhōng yān jiāng xī wèi。
睥睨五大夫,又何有李斯。pì nì wǔ dà fū,yòu hé yǒu lǐ sī。
古人究何往,停杯一问之。gǔ rén jiū hé wǎng,tíng bēi yī wèn zhī。
涧南双白鹿,高峰行迟迟。jiàn nán shuāng bái lù,gāo fēng xíng chí chí。
穿云者谁子,振衣采紫芝。chuān yún zhě shuí zi,zhèn yī cǎi zǐ zhī。

登泰山

张坦

对松山绝奇,石立森云关。duì sōng shān jué qí,shí lì sēn yún guān。
万状不能名,青锦皆古颜。wàn zhuàng bù néng míng,qīng jǐn jiē gǔ yán。
松石浑欲化,恍在碧落间。sōng shí hún yù huà,huǎng zài bì luò jiān。
满耳发笙簧,疑有九龙还。mǎn ěr fā shēng huáng,yí yǒu jiǔ lóng hái。
我非求仙人,自喜征尘删。wǒ fēi qiú xiān rén,zì xǐ zhēng chén shān。
叩关探玉策,转愧心不闲。kòu guān tàn yù cè,zhuǎn kuì xīn bù xián。

问津园其一

张坦

一抹疏林万点烟,渔火网集乱汀前。yī mǒ shū lín wàn diǎn yān,yú huǒ wǎng jí luàn tīng qián。
红衫青笠垂杨下,引得溪光上钓船。hóng shān qīng lì chuí yáng xià,yǐn dé xī guāng shàng diào chuán。
1812