古诗词

题李龙眠画卷

田雯

嗟哉异物世罕见,金题玉躞开生面。jiē zāi yì wù shì hǎn jiàn,jīn tí yù xiè kāi shēng miàn。
平津邸第什袭藏,当年赐出明光殿。píng jīn dǐ dì shén xí cáng,dāng nián cì chū míng guāng diàn。
我闻糸元庙壁笔有神,公孙之舞势绝伦。wǒ wén mì yuán miào bì bǐ yǒu shén,gōng sūn zhī wǔ shì jué lún。
杜老得此应大叫,嵩牛干马徒纷纷。dù lǎo dé cǐ yīng dà jiào,sōng niú gàn mǎ tú fēn fēn。
呜呼!妙迹千年不易遇,丰城光焰为呵护。wū hū!miào jì qiān nián bù yì yù,fēng chéng guāng yàn wèi hē hù。
翻愁雷电驱神丁,尽摄澄心堂纸去。fān chóu léi diàn qū shén dīng,jǐn shè chéng xīn táng zhǐ qù。

田雯

清山东德州人,字纶霞,又字子纶、紫纶、号漪亭,又号山?子,晚号蒙斋。康熙三年进士,授中书,累迁工部郎中,督江南学政,历江宁、贵州巡抚,官至户部侍郎。诗师黄山谷,欲以奇丽驾王士禛之上。有《古欢堂集》、《黔书》等。 田雯的作品>>

猜您喜欢

咏古

田雯

谁教玉体两横陈,粉黛香消马上尘。shuí jiào yù tǐ liǎng héng chén,fěn dài xiāng xiāo mǎ shàng chén。
刘项看来称敌手,虞夫人后戚夫人。liú xiàng kàn lái chēng dí shǒu,yú fū rén hòu qī fū rén。
31123