古诗词

琴志楼诗

易顺鼎

流水洋洋,高山峨峨。liú shuǐ yáng yáng,gāo shān é é。
八表非远,一云能多。bā biǎo fēi yuǎn,yī yún néng duō。
攀我丛桂,赠之疏麻。pān wǒ cóng guì,zèng zhī shū má。
何以相娱,弹琴酒歌。hé yǐ xiāng yú,dàn qín jiǔ gē。
易顺鼎

易顺鼎

易顺鼎(1858~1920)清末官员、诗人,寒庐七子之一。字实甫、实父、中硕,号忏绮斋、眉伽,晚号哭庵、一广居士等,龙阳(今湖南汉寿)人,易佩绅之子。光绪元年举人。曾被张之洞聘主两湖书院经史讲席。马关条约签订后,上书请罢和义。曾两去台湾,帮助刘永福抗战。庚子事变时,督江楚转运,此后在广西。云南、广东等地任道台。辛亥革命后去北京,与袁世凯之子袁克文交游,袁世凯称帝后,任印铸局长。帝制失败后,纵情于歌楼妓馆。工诗,讲究属对工巧,用意新颖,与樊增祥并称“樊易”,著有《琴志楼编年诗集》等。 易顺鼎的作品>>

猜您喜欢

张知县凤冈相访赠诗走笔答和

易顺鼎

众生何痴愚,造物真狡狯。zhòng shēng hé chī yú,zào wù zhēn jiǎo kuài。
投其所嗜好,相诱令破戒。tóu qí suǒ shì hǎo,xiāng yòu lìng pò jiè。
世间耳目玩,山水尤称最。shì jiān ěr mù wán,shān shuǐ yóu chēng zuì。
此癖尚未除,难游天地外。cǐ pǐ shàng wèi chú,nán yóu tiān dì wài。
应知种种相,即是种种碍。yīng zhī zhǒng zhǒng xiāng,jí shì zhǒng zhǒng ài。
昔年官君乡,面目自憎怪。xī nián guān jūn xiāng,miàn mù zì zēng guài。
牵丝尘土中,若逐傀儡赛。qiān sī chén tǔ zhōng,ruò zhú guī lěi sài。
衣冠强束缚,四体无一快。yī guān qiáng shù fù,sì tǐ wú yī kuài。
嵩岳与太行,徒劳梦魂挂。sōng yuè yǔ tài xíng,tú láo mèng hún guà。
自知猿鹤性,雅不宜轩盖。zì zhī yuán hè xìng,yǎ bù yí xuān gài。
浩然入匡庐,藉了名山债。hào rán rù kuāng lú,jí le míng shān zhài。
泉石可枕漱,妻子相负戴。quán shí kě zhěn shù,qī zi xiāng fù dài。
诛茅依甘棠,亦得勿剪拜。zhū máo yī gān táng,yì dé wù jiǎn bài。
至今屋数椽,留作樵牧话。zhì jīn wū shù chuán,liú zuò qiáo mù huà。
岂期山亭幽,得与君晤对。qǐ qī shān tíng yōu,dé yǔ jūn wù duì。
足音破空谷,高咏喧奇籁。zú yīn pò kōng gǔ,gāo yǒng xuān qí lài。
行当布霖雪,沾润吴楚界。xíng dāng bù lín xuě,zhān rùn wú chǔ jiè。
变化犹神龙,勿效鄙夫介。biàn huà yóu shén lóng,wù xiào bǐ fū jiè。

山中观物杂咏其三

易顺鼎

一尺仙人掌,残魂讵自嗟。yī chǐ xiān rén zhǎng,cán hún jù zì jiē。
荣华侪蟪菌,断烂委虫沙。róng huá chái huì jūn,duàn làn wěi chóng shā。
大化原无联,微生共有涯。dà huà yuán wú lián,wēi shēng gòng yǒu yá。
支离吾欲忏,截臂问三车。zhī lí wú yù chàn,jié bì wèn sān chē。

和伯严留题·飞虹梁

易顺鼎

伟哉祖龙鞭,能叱鼋鼍起。wěi zāi zǔ lóng biān,néng chì yuán tuó qǐ。
我醉亦跨虹,游戏四海水。wǒ zuì yì kuà hóng,yóu xì sì hǎi shuǐ。

和伯严留题·鳌矶

易顺鼎

龙伯与任公,三千六百钓。lóng bó yǔ rèn gōng,sān qiān liù bǎi diào。
鳌乎勿吞饵,恐被五老笑。áo hū wù tūn ěr,kǒng bèi wǔ lǎo xiào。

和伯严留题·藏舟壑

易顺鼎

藏山尚可负,何况藏此舟。cáng shān shàng kě fù,hé kuàng cáng cǐ zhōu。
愿乘六气辨,元化以为桴。yuàn chéng liù qì biàn,yuán huà yǐ wèi fú。

游栖贤寺

易顺鼎

山响溪所为,兼以雨鸣叶。shān xiǎng xī suǒ wèi,jiān yǐ yǔ míng yè。
鬓外如已秋,凉痕在双颊。bìn wài rú yǐ qiū,liáng hén zài shuāng jiá。
荦确石磴古,客步履蹀躞。luò què shí dèng gǔ,kè bù lǚ dié xiè。
林随大壑转,径与奔湍接。lín suí dà hè zhuǎn,jìng yǔ bēn tuān jiē。
澄潭绿涵空,俯视戏鱼妾。chéng tán lǜ hán kōng,fǔ shì xì yú qiè。
玉渊阻磐陀,草际成暗涉。yù yuān zǔ pán tuó,cǎo jì chéng àn shè。
栖贤昔雄刹,佛力久疲苶。qī xián xī xióng shā,fú lì jiǔ pí nié。
寺门虚无人,寒此松万鬣。sì mén xū wú rén,hán cǐ sōng wàn liè。
啼树惊早蝉,依花感迟蝶。tí shù jīng zǎo chán,yī huā gǎn chí dié。
残僧三两辈,为我启箱箧。cán sēng sān liǎng bèi,wèi wǒ qǐ xiāng qiè。
画图天人师,龙象犹震响。huà tú tiān rén shī,lóng xiàng yóu zhèn xiǎng。
更倾频伽瓶,舍利发可贴。gèng qīng pín gā píng,shě lì fā kě tiē。
想见毛孔中,四大海水摄。xiǎng jiàn máo kǒng zhōng,sì dà hǎi shuǐ shè。
试观起灭云,旋失屏风叠。shì guān qǐ miè yún,xuán shī píng fēng dié。
幻幻真亦幻,屡劫同一霎。huàn huàn zhēn yì huàn,lǚ jié tóng yī shà。
冥思触悲悟,广殿风猎猎。míng sī chù bēi wù,guǎng diàn fēng liè liè。
却寻前路归,冲泥湿幽屟。què xún qián lù guī,chōng ní shī yōu xiè。

琴志楼诗

易顺鼎

峨峨山高,洋洋水深。é é shān gāo,yáng yáng shuǐ shēn。
杂花照涧,幽柯蔽林。zá huā zhào jiàn,yōu kē bì lín。
目送万化,手劳孤斟。mù sòng wàn huà,shǒu láo gū zhēn。
危亭若笠,中有一琴。wēi tíng ruò lì,zhōng yǒu yī qín。

琴志楼诗

易顺鼎

峨峨高山,洋洋流水。é é gāo shān,yáng yáng liú shuǐ。
壑想藏舟,岩思避雨。hè xiǎng cáng zhōu,yán sī bì yǔ。
太虚无垠,人浮其里。tài xū wú yín,rén fú qí lǐ。
欲登高丘,以望远海。yù dēng gāo qiū,yǐ wàng yuǎn hǎi。

琴志楼诗

易顺鼎

高山峨峨,流水洋洋。gāo shān é é,liú shuǐ yáng yáng。
躬耕百年,奉我高堂。gōng gēng bǎi nián,fèng wǒ gāo táng。
左列图书,右侍姬姜。zuǒ liè tú shū,yòu shì jī jiāng。
寄形区中,若存若亡。jì xíng qū zhōng,ruò cún ruò wáng。