古诗词

题同年汪谨堂尚书临黄庭内景经卷后

陈浩

墨花四照云生壁,玉版笺凝冰雪色。mò huā sì zhào yún shēng bì,yù bǎn jiān níng bīng xuě sè。
一粒丹砂九转成,抽毫直接神仙迹。yī lì dān shā jiǔ zhuǎn chéng,chōu háo zhí jiē shén xiān jì。
宣和题字何足疑,世有识者当心知。xuān hé tí zì hé zú yí,shì yǒu shí zhě dāng xīn zhī。
且喜神物在人世,得公妙笔能传之。qiě xǐ shén wù zài rén shì,dé gōng miào bǐ néng chuán zhī。
想公下笔时,不知笔在手。xiǎng gōng xià bǐ shí,bù zhī bǐ zài shǒu。
临池恍惚灵境开,中有洞天名小有。lín chí huǎng hū líng jìng kāi,zhōng yǒu dòng tiān míng xiǎo yǒu。
紫微南岳坐琼台,列侍蓉冠鸣佩玖。zǐ wēi nán yuè zuò qióng tái,liè shì róng guān míng pèi jiǔ。
金环约臂两青童,采采琪花斟玉酒。jīn huán yuē bì liǎng qīng tóng,cǎi cǎi qí huā zhēn yù jiǔ。
忽然墨雨飞空来,元气荡胸风入肘。hū rán mò yǔ fēi kōng lái,yuán qì dàng xiōng fēng rù zhǒu。
方圆自我结构遗,不系若惊神独守。fāng yuán zì wǒ jié gòu yí,bù xì ruò jīng shén dú shǒu。
此书后出千余年,遂与《黄素》争后先。cǐ shū hòu chū qiān yú nián,suì yǔ huáng sù zhēng hòu xiān。
前辈见之应避席,世间石本空雕镌。qián bèi jiàn zhī yīng bì xí,shì jiān shí běn kōng diāo juān。
我生愿作主书史,鍊骨未成将老矣。wǒ shēng yuàn zuò zhǔ shū shǐ,liàn gǔ wèi chéng jiāng lǎo yǐ。
可得从公乞数行,往问山中许道士。kě dé cóng gōng qǐ shù xíng,wǎng wèn shān zhōng xǔ dào shì。

陈浩

清顺天昌平人,字紫澜。雍正二年进士。授编修,官至少詹事。书法东坡,上参魏晋诸家。诗品在白香山、刘禹锡之间。晚主讲开封宛南书院。乾隆三十六年皇太后八十“万寿”时,命入九老,赐游香山,时年逾八十。有《生香书屋集》。 陈浩的作品>>

猜您喜欢

秋夜舟中对月书怀

陈浩

明月照江水,秋色何婵娟。míng yuè zhào jiāng shuǐ,qiū sè hé chán juān。
我来天一涯,再见清光圆。wǒ lái tiān yī yá,zài jiàn qīng guāng yuán。
畅以尘外迹,缅彼区中缘。chàng yǐ chén wài jì,miǎn bǐ qū zhōng yuán。
美人隔幽期,芳荪共谁搴。měi rén gé yōu qī,fāng sūn gòng shuí qiān。
中夜不能寐,徙倚凉风前。zhōng yè bù néng mèi,xǐ yǐ liáng fēng qián。
1612