古诗词

不负如来不负卿

仓央嘉措

美人不是母胎生,应是桃花树长成,měi rén bù shì mǔ tāi shēng,yīng shì táo huā shù zhǎng chéng,
已恨桃花容易落,落花比汝尚多情。yǐ hèn táo huā róng yì luò,luò huā bǐ rǔ shàng duō qíng。
静时修止动修观,历历情人挂目前,jìng shí xiū zhǐ dòng xiū guān,lì lì qíng rén guà mù qián,
若将此心以学道,即生成佛有何难?ruò jiāng cǐ xīn yǐ xué dào,jí shēng chéng fú yǒu hé nán?
结尽同心缔尽缘,此生虽短意缠绵,jié jǐn tóng xīn dì jǐn yuán,cǐ shēng suī duǎn yì chán mián,
与卿再世相逢日,玉树临风一少年。yǔ qīng zài shì xiāng féng rì,yù shù lín fēng yī shǎo nián。
不观生灭与无常,但逐轮回向死亡,bù guān shēng miè yǔ wú cháng,dàn zhú lún huí xiàng sǐ wáng,
绝顶聪明矜世智,叹他于此总茫茫。jué dǐng cōng míng jīn shì zhì,tàn tā yú cǐ zǒng máng máng。
山头野马性难驯,机陷犹堪制彼身,shān tóu yě mǎ xìng nán xùn,jī xiàn yóu kān zhì bǐ shēn,
自叹神通空具足,不能调伏枕边人。zì tàn shén tōng kōng jù zú,bù néng diào fú zhěn biān rén。
欲倚绿窗伴卿卿,颇悔今生误道行。yù yǐ lǜ chuāng bàn qīng qīng,pǒ huǐ jīn shēng wù dào xíng。
有心持钵丛林去,又负美人一片情。yǒu xīn chí bō cóng lín qù,yòu fù měi rén yī piàn qíng。
静坐修观法眼开,祈求三宝降灵台,jìng zuò xiū guān fǎ yǎn kāi,qí qiú sān bǎo jiàng líng tái,
观中诸圣何曾见?不请情人却自来。guān zhōng zhū shèng hé céng jiàn?bù qǐng qíng rén què zì lái。
入山投谒得道僧,求教上师说因明。rù shān tóu yè dé dào sēng,qiú jiào shàng shī shuō yīn míng。
争奈相思无拘检,意马心猿到卿卿。zhēng nài xiāng sī wú jū jiǎn,yì mǎ xīn yuán dào qīng qīng。
曾虑多情损梵行,入山又恐别倾城,céng lǜ duō qíng sǔn fàn xíng,rù shān yòu kǒng bié qīng chéng,
世间安得双全法,不负如来不负卿。shì jiān ān dé shuāng quán fǎ,bù fù rú lái bù fù qīng。
仓央嘉措

仓央嘉措

仓央嘉措(藏文:ཚངས་དབྱངས་རྒྱ་མཚོ།;Tshangs-dbyangs-rgya-mtsho1683.03.01-1706.11.15),门巴族,六世达赖喇嘛,法名罗桑仁钦仓央嘉措,西藏历史上著名的诗人、政治人物。康熙三十六年(1697年)被当时的西藏摄政王第巴·桑结嘉措认定为五世达赖的转世灵童,同年在桑结嘉措的主持下在布达拉宫举行了坐床典礼。康熙四十四年(1705年)被废,据传在康熙四十五年(1706年)的押解途中圆寂。仓央嘉措是西藏最具代表的民歌诗人,写了很多细腻真挚的诗歌,其中最为经典的是拉萨藏文木刻版《仓央嘉措情歌》。 仓央嘉措的作品>>

猜您喜欢

情诗其二十三

仓央嘉措

崔嵬东山与天齐,红颜迤逦隔云梯。cuī wéi dōng shān yǔ tiān qí,hóng yán yí lǐ gé yún tī。
相思萦系解语花,心似奔马雪蹄疾。xiāng sī yíng xì jiě yǔ huā,xīn shì bēn mǎ xuě tí jí。

情诗其二十五

仓央嘉措

飞短流长断人肠,情怀恻恻每神伤。fēi duǎn liú zhǎng duàn rén cháng,qíng huái cè cè měi shén shāng。
惆怅玉人独归去,芳草萋萋满斜阳。chóu chàng yù rén dú guī qù,fāng cǎo qī qī mǎn xié yáng。

情诗其二十六

仓央嘉措

故园迢迢忆双亲,每对卿卿泪满襟。gù yuán tiáo tiáo yì shuāng qīn,měi duì qīng qīng lèi mǎn jīn。
千山万水相追寻,始信卿心胜娘心。qiān shān wàn shuǐ xiāng zhuī xún,shǐ xìn qīng xīn shèng niáng xīn。

情诗其二十四

仓央嘉措

倾城美色竞群芳,品茗斗酒擅欢场。qīng chéng měi sè jìng qún fāng,pǐn míng dòu jiǔ shàn huān chǎng。
欲共卿卿两相悦,不期魂魄归帝乡。yù gòng qīng qīng liǎng xiāng yuè,bù qī hún pò guī dì xiāng。

情诗其十

仓央嘉措

掌上明珠价几何,无心未曾思量著。zhǎng shàng míng zhū jià jǐ hé,wú xīn wèi céng sī liàng zhù。
一朝归携他人袖,那时伤情泪痕多。yī cháo guī xié tā rén xiù,nà shí shāng qíng lèi hén duō。

情诗其十七

仓央嘉措

端居布拉达宫时,仓央嘉措称上师。duān jū bù lā dá gōng shí,cāng yāng jiā cuò chēng shàng shī。
夜醉酒楼美女侧,衲本人间一浪子。yè zuì jiǔ lóu měi nǚ cè,nà běn rén jiān yī làng zi。

情诗其十九

仓央嘉措

浮生一刹逝如电,画楼辜负美人缘。fú shēng yī shā shì rú diàn,huà lóu gū fù měi rén yuán。
未知来生相见否?陌上逢却再少年。wèi zhī lái shēng xiāng jiàn fǒu?mò shàng féng què zài shǎo nián。

情诗其十八

仓央嘉措

仙羽如雪暂徘徊,欲将此身借翼载。xiān yǔ rú xuě zàn pái huái,yù jiāng cǐ shēn jiè yì zài。
不学令威控鹤去,理塘相见即归来。bù xué lìng wēi kòng hè qù,lǐ táng xiāng jiàn jí guī lái。

情诗其十三

仓央嘉措

明眸皓齿艳无双,比拟圆月两相仿。míng móu hào chǐ yàn wú shuāng,bǐ nǐ yuán yuè liǎng xiāng fǎng。
惆怅婵娟多寂寞,欢情只供一夜长。chóu chàng chán juān duō jì mò,huān qíng zhǐ gōng yī yè zhǎng。

情诗其十五

仓央嘉措

日暮瞒得众人行,却向宠犬语叮咛。rì mù mán dé zhòng rén xíng,què xiàng chǒng quǎn yǔ dīng níng。
慎勿说道人已去,归时禅院近黎明。shèn wù shuō dào rén yǐ qù,guī shí chán yuàn jìn lí míng。

情诗其十六

仓央嘉措

昨趁夜色赴幽期,鹅羽纷纷晓来迷。zuó chèn yè sè fù yōu qī,é yǔ fēn fēn xiǎo lái mí。
两行屐痕深雪里,教人如何不得知?liǎng xíng jī hén shēn xuě lǐ,jiào rén rú hé bù dé zhī?

情诗其十四

仓央嘉措

曾慕鸳鸯效双栖,南谷林深叶迷离。céng mù yuān yāng xiào shuāng qī,nán gǔ lín shēn yè mí lí。
除却鹦哥谁人晓,莫将幽情向人啼。chú què yīng gē shuí rén xiǎo,mò jiāng yōu qíng xiàng rén tí。

情诗其五

仓央嘉措

锦葵原自恋金蜂,谁供花颜奉神灵?jǐn kuí yuán zì liàn jīn fēng,shuí gōng huā yán fèng shén líng?
欲舞轻翼入殿里,偷向坛前伴卿卿。yù wǔ qīng yì rù diàn lǐ,tōu xiàng tán qián bàn qīng qīng。
2812