古诗词

晓窗

魏源

少闻鸡声眠,老听鸡声起。shǎo wén jī shēng mián,lǎo tīng jī shēng qǐ。
千古万代人,消磨数声里。qiān gǔ wàn dài rén,xiāo mó shù shēng lǐ。
魏源

魏源

魏源(1794~1857年),清代启蒙思想家、政治家、文学家,近代中国“睁眼看世界”的先行者之一。名远达,字默深,又字墨生、汉士,号良图,汉族,湖南邵阳隆回人,道光二年举人,二十五年始成进士,官高邮知州,晚年弃官归隐,潜心佛学,法名承贯。魏源认为论学应以“经世致用”为宗旨,提出“变古愈尽,便民愈甚”的变法主张,倡导学习西方先进科学技术,总结出“师夷之长技以制夷”的新思想。 魏源的作品>>

猜您喜欢

花前劝酒吟

魏源

细雨蒙蒙江汉宽,楚天无际倚阑干。xì yǔ méng méng jiāng hàn kuān,chǔ tiān wú jì yǐ lán gàn。
水为万古无情绿,酒是千龄不老丹。shuǐ wèi wàn gǔ wú qíng lǜ,jiǔ shì qiān líng bù lǎo dān。
故国鱼兼莼菜美,新霜人共菊花寒。gù guó yú jiān chún cài měi,xīn shuāng rén gòng jú huā hán。
楼船楼阁俱雄壮,黄鹤黄龙醉里看。lóu chuán lóu gé jù xióng zhuàng,huáng hè huáng lóng zuì lǐ kàn。

寰海后十首

魏源

曾闻兵革话承平,几见承平话战争?céng wén bīng gé huà chéng píng,jǐ jiàn chéng píng huà zhàn zhēng?
鹤尽羽书风尽檄,儿谈海国婢谈兵。hè jǐn yǔ shū fēng jǐn xí,ér tán hǎi guó bì tán bīng。
梦中疏草苍生泪,诗里莺花稗史情。mèng zhōng shū cǎo cāng shēng lèi,shī lǐ yīng huā bài shǐ qíng。
官匪拾遗休学社,徒惊绛灌汉公卿。guān fěi shí yí xiū xué shè,tú jīng jiàng guàn hàn gōng qīng。

江行杂诗

魏源

试登大别观荆鄂,何似君山俯洞庭。shì dēng dà bié guān jīng è,hé shì jūn shān fǔ dòng tíng。
如束估帆三楚至,无穷征雁六朝听。rú shù gū fān sān chǔ zhì,wú qióng zhēng yàn liù cháo tīng。
大江东去风月白,春色南来天地青。dà jiāng dōng qù fēng yuè bái,chūn sè nán lái tiān dì qīng。
何事悲歌更怀古,乾坤元气是吾形。hé shì bēi gē gèng huái gǔ,qián kūn yuán qì shì wú xíng。

高邮州署秋日偶题其二

魏源

传舍官如住寺僧,半年暂主此荒城。chuán shě guān rú zhù sì sēng,bàn nián zàn zhǔ cǐ huāng chéng。
湖边无处看山色,但爱千家带雨耕。hú biān wú chù kàn shān sè,dàn ài qiān jiā dài yǔ gēng。

高邮州署秋日偶题其二

魏源

衙斋少地得天宽,亭畔疏花丑石安。yá zhāi shǎo dì dé tiān kuān,tíng pàn shū huā chǒu shí ān。
官既支离民又病,待成新竹斫鱼竿。guān jì zhī lí mín yòu bìng,dài chéng xīn zhú zhuó yú gān。

三湘棹歌资湘

魏源

溪行欲尽竹不已,苍雪纷纷化流水。xī xíng yù jǐn zhú bù yǐ,cāng xuě fēn fēn huà liú shuǐ。
船尾甫出碧玉湾,船头不见白云起。chuán wěi fǔ chū bì yù wān,chuán tóu bù jiàn bái yún qǐ。
舣船斩竹撑竹篙,篙声响应空谷号。yǐ chuán zhǎn zhú chēng zhú gāo,gāo shēng xiǎng yīng kōng gǔ hào。
舟底水将石作骨,江边山以石为毛。zhōu dǐ shuǐ jiāng shí zuò gǔ,jiāng biān shān yǐ shí wèi máo。
滩声渐急篙渐近,知有截溪渔簖近。tān shēng jiàn jí gāo jiàn jìn,zhī yǒu jié xī yú duàn jìn。
渔翁晒网鹭晒翅,一潭竹影涵鱼影。yú wēng shài wǎng lù shài chì,yī tán zhú yǐng hán yú yǐng。

三叠泉

魏源

渴虹倒吸西江水,万丈老龙飞不起。kě hóng dào xī xī jiāng shuǐ,wàn zhàng lǎo lóng fēi bù qǐ。
三奋三坠下无底,喷为雨雹风霆诡。sān fèn sān zhuì xià wú dǐ,pēn wèi yǔ báo fēng tíng guǐ。
一练三帘万玉珠,奋迅奔腾十数里。yī liàn sān lián wàn yù zhū,fèn xùn bēn téng shí shù lǐ。
水石昼夜万訇,双崖铁立殷空。shuǐ shí zhòu yè wàn hōng,shuāng yá tiě lì yīn kōng。
日月万古照不到,一峡终年烟雾里。rì yuè wàn gǔ zhào bù dào,yī xiá zhōng nián yān wù lǐ。
数尺短松千尺苔,山深六月寒苍。shù chǐ duǎn sōng qiān chǐ tái,shān shēn liù yuè hán cāng。
不知何人暗相报,遂令闯破混沌死。bù zhī hé rén àn xiāng bào,suì lìng chuǎng pò hùn dùn sǐ。
至今山灵怒游客,百步飞霖射衣履。zhì jīn shān líng nù yóu kè,bǎi bù fēi lín shè yī lǚ。
山非山,水非水,仙非仙,鬼非鬼,shān fēi shān,shuǐ fēi shuǐ,xiān fēi xiān,guǐ fēi guǐ,
回头洞口云扃矣,千秋万岁何时启?huí tóu dòng kǒu yún jiōng yǐ,qiān qiū wàn suì hé shí qǐ?

天台石梁雨后观瀑歌

魏源

雁荡之瀑烟苍苍,中条之瀑雷硠硠,惟有天台之瀑不奇在瀑奇石梁,如人侧卧一肱张。yàn dàng zhī pù yān cāng cāng,zhōng tiáo zhī pù léi láng láng,wéi yǒu tiān tái zhī pù bù qí zài pù qí shí liáng,rú rén cè wò yī gōng zhāng。
力能撑开八万四千丈,放出青霄九道银河霜。lì néng chēng kāi bā wàn sì qiān zhàng,fàng chū qīng xiāo jiǔ dào yín hé shuāng。
我来正值连朝雨,两崖佰束风愈怒。wǒ lái zhèng zhí lián cháo yǔ,liǎng yá bǎi shù fēng yù nù。
松涛一涌千万重,漭泉冲夺游人路。sōng tāo yī yǒng qiān wàn zhòng,mǎng quán chōng duó yóu rén lù。
重岗四合如重城,震电万车争殷辚。zhòng gǎng sì hé rú zhòng chéng,zhèn diàn wàn chē zhēng yīn lín。
山头草木思他徙,但有虎啸苍龙吟。shān tóu cǎo mù sī tā xǐ,dàn yǒu hǔ xiào cāng lóng yín。
须臾雨尽月华湿,月瀑更较雨瀑谧。xū yú yǔ jǐn yuè huá shī,yuè pù gèng jiào yǔ pù mì。
千山万山惟一音,耳畔众响皆休息。qiān shān wàn shān wéi yī yīn,ěr pàn zhòng xiǎng jiē xiū xī。
静中疑是曲江涛,此则云垂彼海立。jìng zhōng yí shì qū jiāng tāo,cǐ zé yún chuí bǐ hǎi lì。
我曾观潮更观瀑,浩气胸中两仪塞。wǒ céng guān cháo gèng guān pù,hào qì xiōng zhōng liǎng yí sāi。
不以目视以耳听,斋心三日钧天瑟。bù yǐ mù shì yǐ ěr tīng,zhāi xīn sān rì jūn tiān sè。
造物贶我良不悭,所至江山纵奇特,山僧掉头笑休道,雨瀑月瀑那如冰瀑妙。zào wù kuàng wǒ liáng bù qiān,suǒ zhì jiāng shān zòng qí tè,shān sēng diào tóu xiào xiū dào,yǔ pù yuè pù nà rú bīng pù miào。
破玉裂琼凝不流,黑光中线空明窈。pò yù liè qióng níng bù liú,hēi guāng zhōng xiàn kōng míng yǎo。
层冰积压忽一摧,天崩地坼空晴昊。céng bīng jī yā hū yī cuī,tiān bēng dì chè kōng qíng hào。
前冰已裂后冰乘,一日玉山百颓倒。qián bīng yǐ liè hòu bīng chéng,yī rì yù shān bǎi tuí dào。
是时樵牧无声游屐绝,老僧扶杖穷幽讨。shì shí qiáo mù wú shēng yóu jī jué,lǎo sēng fú zhàng qióng yōu tǎo。
山中胜不传山外,武陵难向渔郎道。shān zhōng shèng bù chuán shān wài,wǔ líng nán xiàng yú láng dào。
语罢月落山茫茫,但觉石梁之下烟苍苍、雷硠硠,挟以风雨,浩浩如河江。yǔ bà yuè luò shān máng máng,dàn jué shí liáng zhī xià yān cāng cāng léi láng láng,xié yǐ fēng yǔ,hào hào rú hé jiāng。

黄山绝顶题文殊院

魏源

峰奇石奇松更奇,云飞水飞山亦飞。fēng qí shí qí sōng gèng qí,yún fēi shuǐ fēi shān yì fēi。
华山忽向江南峙,十丈花开一万围。huá shān hū xiàng jiāng nán zhì,shí zhàng huā kāi yī wàn wéi。

岱谷西溪

魏源

山大水声小,水与山不敌。shān dà shuǐ shēng xiǎo,shuǐ yǔ shān bù dí。
谁知砉砉响,能静岩岩魄。shuí zhī huò huò xiǎng,néng jìng yán yán pò。
岱宗石不裂,裂即万寻壁。dài zōng shí bù liè,liè jí wàn xún bì。
山泉云际青,飞下勇无择。shān quán yún jì qīng,fēi xià yǒng wú zé。
涧水奔赴会,供此双龙吸。jiàn shuǐ bēn fù huì,gōng cǐ shuāng lóng xī。
嵯峨萧瑟间,声光百寒碧。cuó é xiāo sè jiān,shēng guāng bǎi hán bì。
仰视苍苍天,坼入巉巉石。yǎng shì cāng cāng tiān,chè rù chán chán shí。
倾崖宿苍阴,倒影地不及。qīng yá sù cāng yīn,dào yǐng dì bù jí。
不辨峡西东,但随溪转侧。bù biàn xiá xī dōng,dàn suí xī zhuǎn cè。
到此顿忘归,今古空明积。dào cǐ dùn wàng guī,jīn gǔ kōng míng jī。
昔贤此考槃,觞咏谭王伯。xī xián cǐ kǎo pán,shāng yǒng tán wáng bó。
至今濯缨亭,气与岱宗赫。zhì jīn zhuó yīng tíng,qì yǔ dài zōng hè。
山禽不敢啼,草树若屏息。shān qín bù gǎn tí,cǎo shù ruò píng xī。
悄然万虑澄,何独红尘隔。qiāo rán wàn lǜ chéng,hé dú hóng chén gé。

客怀柬龚定庵舍人

魏源

一年春一度,一夜梦一枕。yī nián chūn yī dù,yī yè mèng yī zhěn。
春去梦醒时,回首了无影。chūn qù mèng xǐng shí,huí shǒu le wú yǐng。
微雨原上来,洗我生窗静。wēi yǔ yuán shàng lái,xǐ wǒ shēng chuāng jìng。
以君衣上月,照我花前饮。yǐ jūn yī shàng yuè,zhào wǒ huā qián yǐn。
门前临大道,石坂成畦畛。mén qián lín dà dào,shí bǎn chéng qí zhěn。
左有万蹄痕,右有千辙轸。zuǒ yǒu wàn tí hén,yòu yǒu qiān zhé zhěn。
自有宇宙来,车马无停骋。zì yǒu yǔ zhòu lái,chē mǎ wú tíng chěng。
车上客遥遥,车下尘隐隐。chē shàng kè yáo yáo,chē xià chén yǐn yǐn。

客怀柬龚定庵舍人

魏源

长安都会地,车马万阗咽。zhǎng ān dōu huì dì,chē mǎ wàn tián yàn。
所喧本非我,城市如山泽。suǒ xuān běn fēi wǒ,chéng shì rú shān zé。
入门纷书册,出门耽水石。rù mén fēn shū cè,chū mén dān shuǐ shí。
苦乐虽殊途,同为物所役。kǔ lè suī shū tú,tóng wèi wù suǒ yì。
何如掩一关,虚室中宵白。hé rú yǎn yī guān,xū shì zhōng xiāo bái。
劳劳啼夜乌,夜静未遑息。láo láo tí yè wū,yè jìng wèi huáng xī。

客怀柬龚定庵舍人

魏源

东风吹草青,西风吹草黄。dōng fēng chuī cǎo qīng,xī fēng chuī cǎo huáng。
惟有客子心,不随草短长。wéi yǒu kè zi xīn,bù suí cǎo duǎn zhǎng。
束发慕仙真,倒影凌扶桑。shù fā mù xiān zhēn,dào yǐng líng fú sāng。
幸遇广成子,牖我先天方。xìng yù guǎng chéng zi,yǒu wǒ xiān tiān fāng。
中道牵小术,歧路多亡羊。zhōng dào qiān xiǎo shù,qí lù duō wáng yáng。
日暮临广莫,天风振枯桑。rì mù lín guǎng mò,tiān fēng zhèn kū sāng。
前途怅淼淼,后辙悲茫茫。qián tú chàng miǎo miǎo,hòu zhé bēi máng máng。
惊沙如海涛,欲济川无梁。jīng shā rú hǎi tāo,yù jì chuān wú liáng。
安得遵云衢,及此桑榆光。ān dé zūn yún qú,jí cǐ sāng yú guāng。

客怀柬龚定庵舍人

魏源

地平如板舆,天覆如穹庐。dì píng rú bǎn yú,tiān fù rú qióng lú。
与君百年内,托足无斯须。yǔ jūn bǎi nián nèi,tuō zú wú sī xū。
试问所营营,花蕊上蜂须。shì wèn suǒ yíng yíng,huā ruǐ shàng fēng xū。
一春所酝酿,广为三冬储。yī chūn suǒ yùn niàng,guǎng wèi sān dōng chǔ。
下备子孙哺,上奉君王需。xià bèi zi sūn bǔ,shàng fèng jūn wáng xū。
区区一饱间,竭此百年躯。qū qū yī bǎo jiān,jié cǐ bǎi nián qū。
谁知甘似饴,出自苦之余。shuí zhī gān shì yí,chū zì kǔ zhī yú。

岱谷灵崖

魏源

北山恒若渴,得水已足豪。běi shān héng ruò kě,dé shuǐ yǐ zú háo。
何况天城墉,四壁围周遭。hé kuàng tiān chéng yōng,sì bì wéi zhōu zāo。
万木千水石,相合成空涛。wàn mù qiān shuǐ shí,xiāng hé chéng kōng tāo。
置身万绿中,眉入松间毛。zhì shēn wàn lǜ zhōng,méi rù sōng jiān máo。
回顾木杪平,始觉所历高。huí gù mù miǎo píng,shǐ jué suǒ lì gāo。
离宫负苍翠,梵宇横山椒。lí gōng fù cāng cuì,fàn yǔ héng shān jiāo。
当年法雨地,诸天殷海潮。dāng nián fǎ yǔ dì,zhū tiān yīn hǎi cháo。
逃喧入寥寂,未觉流泉嚣。táo xuān rù liáo jì,wèi jué liú quán xiāo。
僧愧隐居逸,悯我征途劳。sēng kuì yǐn jū yì,mǐn wǒ zhēng tú láo。
极目云天间,陶然咏唐尧。jí mù yún tiān jiān,táo rán yǒng táng yáo。
32123