古诗词

高邮州署秋日偶题其二

魏源

传舍官如住寺僧,半年暂主此荒城。chuán shě guān rú zhù sì sēng,bàn nián zàn zhǔ cǐ huāng chéng。
湖边无处看山色,但爱千家带雨耕。hú biān wú chù kàn shān sè,dàn ài qiān jiā dài yǔ gēng。
魏源

魏源

魏源(1794~1857年),清代启蒙思想家、政治家、文学家,近代中国“睁眼看世界”的先行者之一。名远达,字默深,又字墨生、汉士,号良图,汉族,湖南邵阳隆回人,道光二年举人,二十五年始成进士,官高邮知州,晚年弃官归隐,潜心佛学,法名承贯。魏源认为论学应以“经世致用”为宗旨,提出“变古愈尽,便民愈甚”的变法主张,倡导学习西方先进科学技术,总结出“师夷之长技以制夷”的新思想。 魏源的作品>>

猜您喜欢

华山西谷

魏源

苍苍惟一色,不辨云树峰。cāng cāng wéi yī sè,bù biàn yún shù fēng。
浩浩惟一声,不辨风泉松。hào hào wéi yī shēng,bù biàn fēng quán sōng。
入谷几千曲,穿云将万重。rù gǔ jǐ qiān qū,chuān yún jiāng wàn zhòng。
时时乱石间,洄潭卷天容。shí shí luàn shí jiān,huí tán juǎn tiān róng。
寻源不得源,讵惜劳双筇。xún yuán bù dé yuán,jù xī láo shuāng qióng。
山荒人迹绝,猿鸟俱鸿蒙。shān huāng rén jì jué,yuán niǎo jù hóng méng。
谁知万壑响,出自微泉淙。shuí zhī wàn hè xiǎng,chū zì wēi quán cóng。
万泉之上游,关键万峰中。wàn quán zhī shàng yóu,guān jiàn wàn fēng zhōng。
出入石府藏,讵非龙所宫。chū rù shí fǔ cáng,jù fēi lóng suǒ gōng。
空翠风不卷,气与诸天通。kōng cuì fēng bù juǎn,qì yǔ zhū tiān tōng。

华山西谷

魏源

溪山各无言,万去所酣醉。xī shān gè wú yán,wàn qù suǒ hān zuì。
水石各无心,万松为映渍。shuǐ shí gè wú xīn,wàn sōng wèi yìng zì。
松云几万重,浸得衣浑翠。sōng yún jǐ wàn zhòng,jìn dé yī hún cuì。
身似鱼游空,何待生羽翼。shēn shì yú yóu kōng,hé dài shēng yǔ yì。
仰视峡中天,古井澜不沸。yǎng shì xiá zhōng tiān,gǔ jǐng lán bù fèi。
咳唾不敢轻,谷响殷潮势。ké tuò bù gǎn qīng,gǔ xiǎng yīn cháo shì。
步步皆岳魂,息息通仙忾。bù bù jiē yuè hún,xī xī tōng xiān kài。
莹然一寸心,苍苍照天地。yíng rán yī cùn xīn,cāng cāng zhào tiān dì。
诗难状碧空,梦亦浮元气。shī nán zhuàng bì kōng,mèng yì fú yuán qì。
何人苍龙岭,俯瞷思飘坠。hé rén cāng lóng lǐng,fǔ jiàn sī piāo zhuì。
请谢世网尘,和枕秋云睡。qǐng xiè shì wǎng chén,hé zhěn qiū yún shuì。
仙犬守云扃,毋许渔樵至。xiān quǎn shǒu yún jiōng,wú xǔ yú qiáo zhì。

太室东溪卢岩涧

魏源

度梁访天门,忽讶山无底。dù liáng fǎng tiān mén,hū yà shān wú dǐ。
穿出碧玲珑,渐深青壁垒。chuān chū bì líng lóng,jiàn shēn qīng bì lěi。
人影没数重,倒在波涛里。rén yǐng méi shù zhòng,dào zài bō tāo lǐ。
白云不在天,明月不在水。bái yún bù zài tiān,míng yuè bù zài shuǐ。
落此乱石坳,钟声催不起。luò cǐ luàn shí ào,zhōng shēng cuī bù qǐ。
但闻涛隐沦,不测泉终始。dàn wén tāo yǐn lún,bù cè quán zhōng shǐ。
崖高水深深,天寒日色死。yá gāo shuǐ shēn shēn,tiān hán rì sè sǐ。
请君雨后来,一赠钧天耳。qǐng jūn yǔ hòu lái,yī zèng jūn tiān ěr。

重游百泉

魏源

天风吹夜泉,琤若雨声碎。tiān fēng chuī yè quán,chēng ruò yǔ shēng suì。
不知一片月,已上啸台背。bù zhī yī piàn yuè,yǐ shàng xiào tái bèi。
遥山白于晓,林樾失翠黛。yáo shān bái yú xiǎo,lín yuè shī cuì dài。
湖云碧丁烟,因风荡为籁。hú yún bì dīng yān,yīn fēng dàng wèi lài。
相将沿堤去,步入空明内。xiāng jiāng yán dī qù,bù rù kōng míng nèi。
俯仰寒苍然,清气不可界。fǔ yǎng hán cāng rán,qīng qì bù kě jiè。
且与夜渔人,伫立听石濑。qiě yǔ yè yú rén,zhù lì tīng shí lài。

盘山纪游

魏源

北龙到海尽,郁钟泉石秀。běi lóng dào hǎi jǐn,yù zhōng quán shí xiù。
巀然大黑云,横枕蓟门右。jié rán dà hēi yún,héng zhěn jì mén yòu。
矫首忽西上,欲与太行斗。jiǎo shǒu hū xī shàng,yù yǔ tài xíng dòu。
青苍无坼虩,谁识中藏奥。qīng cāng wú chè xì,shuí shí zhōng cáng ào。
全变边塞莽,自成苍玉宙。quán biàn biān sāi mǎng,zì chéng cāng yù zhòu。
阳崖百卉尊,阴谷千冰溜。yáng yá bǎi huì zūn,yīn gǔ qiān bīng liū。
松云栋牖出,韶頀阶除奏。sōng yún dòng yǒu chū,sháo hù jiē chú zòu。
我来雨后山,黛洗烟岚透。wǒ lái yǔ hòu shān,dài xǐ yān lán tòu。
干霄千石奋,喷雪万泉吼。gàn xiāo qiān shí fèn,pēn xuě wàn quán hǒu。
雄哉造化藏,远笑骊山陋。xióng zāi zào huà cáng,yuǎn xiào lí shān lòu。

登太行绝顶

魏源

临险如大敌,奋势成独往。lín xiǎn rú dà dí,fèn shì chéng dú wǎng。
竭尽筋力能,驯至青冥上。jié jǐn jīn lì néng,xùn zhì qīng míng shàng。
一壁石怒生,千崖狞相向。yī bì shí nù shēng,qiān yá níng xiāng xiàng。
石云昼不收,崖瀑夜逾响。shí yún zhòu bù shōu,yá pù yè yú xiǎng。
数日惟一登,不知所历向。shù rì wéi yī dēng,bù zhī suǒ lì xiàng。
及颠反下视,始悔轻身妄。jí diān fǎn xià shì,shǐ huǐ qīng shēn wàng。
俯影如在渊,其深不及望。fǔ yǐng rú zài yuān,qí shēn bù jí wàng。
中奥何包孕,山于斯府藏。zhōng ào hé bāo yùn,shān yú sī fǔ cáng。
一降一生妍,一步一回仰。yī jiàng yī shēng yán,yī bù yī huí yǎng。

登太行绝顶

魏源

一石亘千里,石上森万峰。yī shí gèn qiān lǐ,shí shàng sēn wàn fēng。
羊肠绕其西,孟门峙其东。yáng cháng rào qí xī,mèng mén zhì qí dōng。
凛然长黑云,我行入其中。lǐn rán zhǎng hēi yún,wǒ xíng rù qí zhōng。
崩崖划大谷,飞瀑裂鸿蒙。bēng yá huà dà gǔ,fēi pù liè hóng méng。
诸山听指挥,趋侍何鞠恭。zhū shān tīng zhǐ huī,qū shì hé jū gōng。
关塞肘腋扼,郡邑尻脽从。guān sāi zhǒu yè è,jùn yì kāo shuí cóng。
昂头赴东海,三月脊犹穹。áng tóu fù dōng hǎi,sān yuè jí yóu qióng。
绝顶竟砥平,万马屯崇墉。jué dǐng jìng dǐ píng,wàn mǎ tún chóng yōng。
建瓴批捣势,扼吭当关雄。jiàn líng pī dǎo shì,è kēng dāng guān xióng。
一面制天下,络绎驱驼?。yī miàn zhì tiān xià,luò yì qū tuó méng。
宜乎紫团参,自古王气钟。yí hū zǐ tuán cān,zì gǔ wáng qì zhōng。
到此身骤贵,宇宙蟠心胸。dào cǐ shēn zhòu guì,yǔ zhòu pán xīn xiōng。
承平无险要,怀古来悲风。chéng píng wú xiǎn yào,huái gǔ lái bēi fēng。

重游盘山寺

魏源

青壁障我前,丹崖枕我席。qīng bì zhàng wǒ qián,dān yá zhěn wǒ xí。
瀑雪响我左,松云滃我腋。pù xuě xiǎng wǒ zuǒ,sōng yún wēng wǒ yè。
溪声以为楼,溪光以为宅。xī shēng yǐ wèi lóu,xī guāng yǐ wèi zhái。
山重水复中,放出一泓碧。shān zhòng shuǐ fù zhōng,fàng chū yī hóng bì。
僧送出山泉,泉迓入山客。sēng sòng chū shān quán,quán yà rù shān kè。
同音有殊听,高下善相即。tóng yīn yǒu shū tīng,gāo xià shàn xiāng jí。
心间水益空,谷静音如积。xīn jiān shuǐ yì kōng,gǔ jìng yīn rú jī。
去年听盘泉,泉声尚凄激。qù nián tīng pán quán,quán shēng shàng qī jī。
今年听盘泉,盘泉更清寂。jīn nián tīng pán quán,pán quán gèng qīng jì。

剑阁

魏源

出坎入坎千,上天下天百。chū kǎn rù kǎn qiān,shàng tiān xià tiān bǎi。
陡然万古奇,森此寸眸昃。dǒu rán wàn gǔ qí,sēn cǐ cùn móu zè。
石石欲刺天,石石怒争壁。shí shí yù cì tiān,shí shí nù zhēng bì。
不见一鸟飞,但闻万马栗。bù jiàn yī niǎo fēi,dàn wén wàn mǎ lì。
线溜泻石髓,哀玉鸣不息。xiàn liū xiè shí suǐ,āi yù míng bù xī。
筋力尽青冥,渐与空天逼。jīn lì jǐn qīng míng,jiàn yǔ kōng tiān bī。
世界缩地入,万鬼拔山出。shì jiè suō dì rù,wàn guǐ bá shān chū。
落日照天南,绝峭横空墨。luò rì zhào tiān nán,jué qiào héng kōng mò。
凄凉战垒风,惨澹游子色。qī liáng zhàn lěi fēng,cǎn dàn yóu zi sè。
奇从险极生,快自艰余获。qí cóng xiǎn jí shēng,kuài zì jiān yú huò。
我身天外来,尽讶云中客。wǒ shēn tiān wài lái,jǐn yà yún zhōng kè。
河山两戒雄,喟矣二仪塞。hé shān liǎng jiè xióng,kuì yǐ èr yí sāi。

石门洞瀑

魏源

来从不尽山,归入无底谷。lái cóng bù jǐn shān,guī rù wú dǐ gǔ。
谷中鸣百雷,谷外攒苍玉。gǔ zhōng míng bǎi léi,gǔ wài zǎn cāng yù。
有呼响必应,环合城墉束。yǒu hū xiǎng bì yīng,huán hé chéng yōng shù。
大声劈天来,千丈壁如覆。dà shēng pī tiān lái,qiān zhàng bì rú fù。
再坠再飞起,汇此两潭绿。zài zhuì zài fēi qǐ,huì cǐ liǎng tán lǜ。
雄豪化清泚,苍翠围寒肃。xióng háo huà qīng cǐ,cāng cuì wéi hán sù。
满壁蛟螭痕,泉声寒佛屋。mǎn bì jiāo chī hén,quán shēng hán fú wū。
客踞潭中砥,僧入帘中瀑。kè jù tán zhōng dǐ,sēng rù lián zhōng pù。
四面和松涛,诸天奏琴筑。sì miàn hé sōng tāo,zhū tiān zòu qín zhù。
神物呦潭中,中宵光上烛。shén wù yōu tán zhōng,zhōng xiāo guāng shàng zhú。
何时起行雨,一洗苍生溽。hé shí qǐ xíng yǔ,yī xǐ cāng shēng rù。

栈道杂诗

魏源

陇山自此终,南山自此始。lǒng shān zì cǐ zhōng,nán shān zì cǐ shǐ。
秦坤蜀艮吭,大断乃大峙。qín kūn shǔ gěn kēng,dà duàn nǎi dà zhì。
万山东一坪,沔渭分峡水。wàn shān dōng yī píng,miǎn wèi fēn xiá shuǐ。
观山必观峡,左右万峰倚。guān shān bì guān xiá,zuǒ yòu wàn fēng yǐ。
雄关亘云际,联之一线耳。xióng guān gèn yún jì,lián zhī yī xiàn ěr。
果然关之东,雪瀑半坡起。guǒ rán guān zhī dōng,xuě pù bàn pō qǐ。
翠壁泻浪浪,万仞杳无底。cuì bì xiè làng làng,wàn rèn yǎo wú dǐ。
陈仓大散关,一扼千夫垒。chén cāng dà sàn guān,yī è qiān fū lěi。
平世息龙战,窟穴犹虎兕。píng shì xī lóng zhàn,kū xué yóu hǔ sì。
登高复何畏,一呼万山唯。dēng gāo fù hé wèi,yī hū wàn shān wéi。
前途大阖辟,造物意未已。qián tú dà hé pì,zào wù yì wèi yǐ。

栈道杂诗

魏源

山势日以高,山气日以横。shān shì rì yǐ gāo,shān qì rì yǐ héng。
俯首壑前云,侧足身外径。fǔ shǒu hè qián yún,cè zú shēn wài jìng。
陟岭知势积,薄霄畏身殉。zhì lǐng zhī shì jī,báo xiāo wèi shēn xùn。
俯视升氛劳,始知奔峭盛。fǔ shì shēng fēn láo,shǐ zhī bēn qiào shèng。
身已陟云梯,前山犹万仞。shēn yǐ zhì yún tī,qián shān yóu wàn rèn。
风餐露宿中,更向前林进。fēng cān lù sù zhōng,gèng xiàng qián lín jìn。
昨宵最高峰,已在舄底衬。zuó xiāo zuì gāo fēng,yǐ zài xì dǐ chèn。
中天腐骨轻,下界尘怀净。zhōng tiān fǔ gǔ qīng,xià jiè chén huái jìng。
临深履薄中,涉险惟一敬。lín shēn lǚ báo zhōng,shè xiǎn wéi yī jìng。

中条山王官谷双瀑吟

魏源

忽惊云黑何方雨,谁知泉挂峰头树。hū jīng yún hēi hé fāng yǔ,shuí zhī quán guà fēng tóu shù。
一村云树水声中,疑是山人辟秦处。yī cūn yún shù shuǐ shēng zhōng,yí shì shān rén pì qín chù。
条山西枕黄河曲,四山环拱天柱足。tiáo shān xī zhěn huáng hé qū,sì shān huán gǒng tiān zhù zú。
人言黄河天上来,谁知银河万仞,却泻山中雷。rén yán huáng hé tiān shàng lái,shuí zhī yín hé wàn rèn,què xiè shān zhōng léi。
东西两瀑不相见,回崖寒閟千琼瑰。dōng xī liǎng pù bù xiāng jiàn,huí yá hán bì qiān qióng guī。
寒日无影峰插汉,但有古雪溅莓苔。hán rì wú yǐng fēng chā hàn,dàn yǒu gǔ xuě jiàn méi tái。
人言西北之山少泉水,不若东南雷电起。rén yán xī běi zhī shān shǎo quán shuǐ,bù ruò dōng nán léi diàn qǐ。
岂知河北瀑龙不见尾,岱华西谷水帘足。qǐ zhī hé běi pù lóng bù jiàn wěi,dài huá xī gǔ shuǐ lián zú。
游人登峰不寻谷,沂山双瀑横云霄。yóu rén dēng fēng bù xún gǔ,yí shān shuāng pù héng yún xiāo。
高寒谁肯跻岧峣。gāo hán shuí kěn jī tiáo yáo。
太行林虑瀑奇绝,崖谷荒险虎豹穴。tài xíng lín lǜ pù qí jué,yá gǔ huāng xiǎn hǔ bào xué。
惟有盘山泉石闻天下,卧瀑终殊飞瀑挂。wéi yǒu pán shān quán shí wén tiān xià,wò pù zhōng shū fēi pù guà。
欲求西北观瀑不险而绝奇,无若王官谷里天绅垂。yù qiú xī běi guān pù bù xiǎn ér jué qí,wú ruò wáng guān gǔ lǐ tiān shēn chuí。
晴空雨雪三千丈,终古风雷十二时。qíng kōng yǔ xuě sān qiān zhàng,zhōng gǔ fēng léi shí èr shí。
垂纶亭,濯缨涧,此间可以忘南面。chuí lún tíng,zhuó yīng jiàn,cǐ jiān kě yǐ wàng nán miàn。
有人绝壁烟霞鍊,欲往从之,峰回路转,可望不可见。yǒu rén jué bì yān xiá liàn,yù wǎng cóng zhī,fēng huí lù zhuǎn,kě wàng bù kě jiàn。
云树苍苍空浩叹。yún shù cāng cāng kōng hào tàn。

黄山诗

魏源

峡壁仙掌立,细路纹在掌。xiá bì xiān zhǎng lì,xì lù wén zài zhǎng。
久别莲花峰,十年如更长。jiǔ bié lián huā fēng,shí nián rú gèng zhǎng。
万石相玲珑,叠出群山上。wàn shí xiāng líng lóng,dié chū qún shān shàng。
云峦时绝续,泉声日奔放。yún luán shí jué xù,quán shēng rì bēn fàng。
泱漭天为岸,扶难感藜杖。yāng mǎng tiān wèi àn,fú nán gǎn lí zhàng。
绝巅峙峭石,生成非一状。jué diān zhì qiào shí,shēng chéng fēi yī zhuàng。
要知颖露奇,只在蟠根广。yào zhī yǐng lù qí,zhǐ zài pán gēn guǎng。
奇绝飞来石,何年巧安放。qí jué fēi lái shí,hé nián qiǎo ān fàng。
谓坠上空空,谓崩绝依傍。wèi zhuì shàng kōng kōng,wèi bēng jué yī bàng。
莫穷结构原,弥惊孤立壮。mò qióng jié gòu yuán,mí jīng gū lì zhuàng。

黄山诗

魏源

不知何处云,飞作兹山石。bù zhī hé chù yún,fēi zuò zī shān shí。
嵯峨各异势,纷诡不一格。cuó é gè yì shì,fēn guǐ bù yī gé。
春雷怒万笋,阊阖排戈戟。chūn léi nù wàn sǔn,chāng hé pái gē jǐ。
石腹裂百窍,吞吐云烟百。shí fù liè bǎi qiào,tūn tǔ yún yān bǎi。
雨余云不归,来往此中宅。yǔ yú yún bù guī,lái wǎng cǐ zhōng zhái。
有时铺作海,万青环一白。yǒu shí pù zuò hǎi,wàn qīng huán yī bái。
蛟龙恣变现,怒鼓天涛赫。jiāo lóng zì biàn xiàn,nù gǔ tiān tāo hè。
谁凿混沌天,而无斧痕迹。shuí záo hùn dùn tiān,ér wú fǔ hén jì。
变幻各纵奇,不复就绳尺。biàn huàn gè zòng qí,bù fù jiù shéng chǐ。
石间松尽眠,石外水皆砉。shí jiān sōng jǐn mián,shí wài shuǐ jiē huò。
32123