古诗词

剑阁

魏源

出坎入坎千,上天下天百。chū kǎn rù kǎn qiān,shàng tiān xià tiān bǎi。
陡然万古奇,森此寸眸昃。dǒu rán wàn gǔ qí,sēn cǐ cùn móu zè。
石石欲刺天,石石怒争壁。shí shí yù cì tiān,shí shí nù zhēng bì。
不见一鸟飞,但闻万马栗。bù jiàn yī niǎo fēi,dàn wén wàn mǎ lì。
线溜泻石髓,哀玉鸣不息。xiàn liū xiè shí suǐ,āi yù míng bù xī。
筋力尽青冥,渐与空天逼。jīn lì jǐn qīng míng,jiàn yǔ kōng tiān bī。
世界缩地入,万鬼拔山出。shì jiè suō dì rù,wàn guǐ bá shān chū。
落日照天南,绝峭横空墨。luò rì zhào tiān nán,jué qiào héng kōng mò。
凄凉战垒风,惨澹游子色。qī liáng zhàn lěi fēng,cǎn dàn yóu zi sè。
奇从险极生,快自艰余获。qí cóng xiǎn jí shēng,kuài zì jiān yú huò。
我身天外来,尽讶云中客。wǒ shēn tiān wài lái,jǐn yà yún zhōng kè。
河山两戒雄,喟矣二仪塞。hé shān liǎng jiè xióng,kuì yǐ èr yí sāi。
魏源

魏源

魏源(1794~1857年),清代启蒙思想家、政治家、文学家,近代中国“睁眼看世界”的先行者之一。名远达,字默深,又字墨生、汉士,号良图,汉族,湖南邵阳隆回人,道光二年举人,二十五年始成进士,官高邮知州,晚年弃官归隐,潜心佛学,法名承贯。魏源认为论学应以“经世致用”为宗旨,提出“变古愈尽,便民愈甚”的变法主张,倡导学习西方先进科学技术,总结出“师夷之长技以制夷”的新思想。 魏源的作品>>

猜您喜欢

黄山诗

魏源

老松生空山,一物无可恃。lǎo sōng shēng kōng shān,yī wù wú kě shì。
得天惟云液,得地惟石髓。dé tiān wéi yún yè,dé dì wéi shí suǐ。
母石而父云,化亿万龙子。mǔ shí ér fù yún,huà yì wàn lóng zi。
有似石纽圣,剖腹能生启。yǒu shì shí niǔ shèng,pōu fù néng shēng qǐ。
禀兹坚劲性,怪怪奇奇起。bǐng zī jiān jìn xìng,guài guài qí qí qǐ。
势不欲上天,横行云海里。shì bù yù shàng tiān,héng xíng yún hǎi lǐ。
性石不性木,肯共云生死。xìng shí bù xìng mù,kěn gòng yún shēng sǐ。
但知极松变,那顾失松体。dàn zhī jí sōng biàn,nà gù shī sōng tǐ。
一峰踞一龙,万峰万龙倚。yī fēng jù yī lóng,wàn fēng wàn lóng yǐ。
空山风雨来,精灵互神鬼。kōng shān fēng yǔ lái,jīng líng hù shén guǐ。
苍叟夜叩扃,闭门君勿理。cāng sǒu yè kòu jiōng,bì mén jūn wù lǐ。

高邮州署秋日偶题其一

魏源

天无风雨不成秋,只当清明上巳游。tiān wú fēng yǔ bù chéng qiū,zhǐ dāng qīng míng shàng sì yóu。
楚树吴云二千里,满天黄英独登楼。chǔ shù wú yún èr qiān lǐ,mǎn tiān huáng yīng dú dēng lóu。
32123