古诗词

佛入中国

张洵佳

明帝梦金人,顶上飞白光。míng dì mèng jīn rén,dǐng shàng fēi bái guāng。
因遣蔡愔辈,求佛至西方。yīn qiǎn cài yīn bèi,qiú fú zhì xī fāng。
佛以一胡神,入梦感帝王。fú yǐ yī hú shén,rù mèng gǎn dì wáng。
世言佛有灵,或即此滥觞。shì yán fú yǒu líng,huò jí cǐ làn shāng。
其实佛无知,道法亦平常。qí shí fú wú zhī,dào fǎ yì píng cháng。
佞佛者太愚,辟佛者太迂。nìng fú zhě tài yú,pì fú zhě tài yū。
纵有生公法,难惑圣人徒。zòng yǒu shēng gōng fǎ,nán huò shèng rén tú。
迹其不二门,与我不一途。jì qí bù èr mén,yǔ wǒ bù yī tú。
听其自生灭,不必加毁誉。tīng qí zì shēng miè,bù bì jiā huǐ yù。
我若梦金人,亦祇付蘧蘧。wǒ ruò mèng jīn rén,yì qí fù qú qú。
猜您喜欢

校番禺萧少熙大令近体诗集题句四首

张洵佳

不须藻彩绘新词,自有生花笔一枝。bù xū zǎo cǎi huì xīn cí,zì yǒu shēng huā bǐ yī zhī。
省识温柔敦厚意,性情以外本无诗。shěng shí wēn róu dūn hòu yì,xìng qíng yǐ wài běn wú shī。

校番禺萧少熙大令近体诗集题句四首

张洵佳

梦绕梅花庾岭东,频年宦海感飘蓬。mèng rào méi huā yǔ lǐng dōng,pín nián huàn hǎi gǎn piāo péng。
兰成去国怀乡思,赋到离愁句句工。lán chéng qù guó huái xiāng sī,fù dào lí chóu jù jù gōng。

校番禺萧少熙大令近体诗集题句四首

张洵佳

无端兵火起江乡,幕府羁栖感慨长。wú duān bīng huǒ qǐ jiāng xiāng,mù fǔ jī qī gǎn kǎi zhǎng。
杜先生逢天宝乱,偶吟风月也凄凉。dù xiān shēng féng tiān bǎo luàn,ǒu yín fēng yuè yě qī liáng。

校番禺萧少熙大令近体诗集题句四首

张洵佳

长怀君国发高歌,一念思亲泪更多。zhǎng huái jūn guó fā gāo gē,yī niàn sī qīn lèi gèng duō。
哀怨文章忠孝谱,此编精气不消磨。āi yuàn wén zhāng zhōng xiào pǔ,cǐ biān jīng qì bù xiāo mó。

邯郸吕祖祠三绝句

张洵佳

吊古邯郸策马经,沈沈茅舍一灯青。diào gǔ hán dān cè mǎ jīng,shěn shěn máo shě yī dēng qīng。
枕头懒向先生借,不是才人梦不灵。zhěn tóu lǎn xiàng xiān shēng jiè,bù shì cái rén mèng bù líng。

邯郸吕祖祠三绝句

张洵佳

一枕迷离幻与真,廿年宰相悟前因。yī zhěn mí lí huàn yǔ zhēn,niàn nián zǎi xiāng wù qián yīn。
陈留尚听衙斋鼓,我亦黄粱梦里人。chén liú shàng tīng yá zhāi gǔ,wǒ yì huáng liáng mèng lǐ rén。

邯郸吕祖祠三绝句

张洵佳

落魄文人幻想多,蝶魂栩栩起情波。luò pò wén rén huàn xiǎng duō,dié hún xǔ xǔ qǐ qíng bō。
不知及第人归去,路过邯郸梦若何。bù zhī jí dì rén guī qù,lù guò hán dān mèng ruò hé。

金山寺题壁

张洵佳

江天一览慰相思,十八年来鬓似丝。jiāng tiān yī lǎn wèi xiāng sī,shí bā nián lái bìn shì sī。
料得山灵犹识我,今朝绝顶又题诗。liào dé shān líng yóu shí wǒ,jīn cháo jué dǐng yòu tí shī。

游某氏园二首

张洵佳

林泉揽胜擅琴东,结构天然夺化工。lín quán lǎn shèng shàn qín dōng,jié gòu tiān rán duó huà gōng。
闻道经营逾廿载,主人辛苦客从容。wén dào jīng yíng yú niàn zài,zhǔ rén xīn kǔ kè cóng róng。

游某氏园二首

张洵佳

夕阳西下水东流,才阅春华岁又秋。xī yáng xī xià shuǐ dōng liú,cái yuè chūn huá suì yòu qiū。
多少名园风景好,楼台半替后人修。duō shǎo míng yuán fēng jǐng hǎo,lóu tái bàn tì hòu rén xiū。

阅医经自嘲

张洵佳

偶然涉猎到轩岐,十载虚名动众知。ǒu rán shè liè dào xuān qí,shí zài xū míng dòng zhòng zhī。
采得古方三百个,阿娇无子竟难治。cǎi dé gǔ fāng sān bǎi gè,ā jiāo wú zi jìng nán zhì。

张洵佳

一搦轻痕逗晚晴,变成五色更分明。yī nuò qīng hén dòu wǎn qíng,biàn chéng wǔ sè gèng fēn míng。
看他薄似罗衣样,依傍青云也著名。kàn tā báo shì luó yī yàng,yī bàng qīng yún yě zhù míng。

家子英觞菊招饮偕慰三作

张洵佳

独从冷地现繁华,百卉飘零菊有花。dú cóng lěng dì xiàn fán huá,bǎi huì piāo líng jú yǒu huā。
惭对扶疏三径种,归来陶令尚无家。cán duì fú shū sān jìng zhǒng,guī lái táo lìng shàng wú jiā。

家子英觞菊招饮偕慰三作

张洵佳

胜携梅岭一枝春,多谢分香到故人。shèng xié méi lǐng yī zhī chūn,duō xiè fēn xiāng dào gù rén。
漫道秋深渐零落,越经霜打越精神。màn dào qiū shēn jiàn líng luò,yuè jīng shuāng dǎ yuè jīng shén。

题真娘墓

张洵佳

一抔黄土占千春,装点湖山仗美人。yī póu huáng tǔ zhàn qiān chūn,zhuāng diǎn hú shān zhàng měi rén。
却笑钱塘苏小小,累他名士互争墩。què xiào qián táng sū xiǎo xiǎo,lèi tā míng shì hù zhēng dūn。