古诗词

半山故宅

梁鼎芬

题诗武库至豪雄,变法君臣意所同。tí shī wǔ kù zhì háo xióng,biàn fǎ jūn chén yì suǒ tóng。
琴瑟不调原可换,兰莸未别自难终。qín sè bù diào yuán kě huàn,lán yóu wèi bié zì nán zhōng。
推公贤愎惟迂叟,叹世因循有晦翁。tuī gōng xián bì wéi yū sǒu,tàn shì yīn xún yǒu huì wēng。
遗宅荒凉共追吊,纷纷儿女闹村丛。yí zhái huāng liáng gòng zhuī diào,fēn fēn ér nǚ nào cūn cóng。

梁鼎芬

清广东番禺人,字星海。光绪六年进士,授编修。为张之洞倚重,聘主广雅书院、钟山书院讲席。之洞推行新政,言学事惟鼎芬是任。累官署布政使。以劾袁世凯去官。卒后,清室谥文忠。 梁鼎芬的作品>>

猜您喜欢

庐山

梁鼎芬

我生久行役,入山苦不早。wǒ shēng jiǔ xíng yì,rù shān kǔ bù zǎo。
身带灵宝符,鸡犬自牵抱。shēn dài líng bǎo fú,jī quǎn zì qiān bào。
清风散阴气,晶出安能褥。qīng fēng sàn yīn qì,jīng chū ān néng rù。
五老如故人,依稀梦中道。wǔ lǎo rú gù rén,yī xī mèng zhōng dào。

斋中读书

梁鼎芬

圣人去我远,存者六籍纷。shèng rén qù wǒ yuǎn,cún zhě liù jí fēn。
遗迹非口授,从生观甚勤。yí jì fēi kǒu shòu,cóng shēng guān shén qín。
往往一师说,反复万口云。wǎng wǎng yī shī shuō,fǎn fù wàn kǒu yún。
吾闻《易》蛊象,育德而振民。wú wén yì gǔ xiàng,yù dé ér zhèn mín。
苟徇所不屑,戈矛已相因。gǒu xùn suǒ bù xiè,gē máo yǐ xiāng yīn。
前有千年书,后有万载人。qián yǒu qiān nián shū,hòu yǒu wàn zài rén。
何以立天地,上答君与亲。hé yǐ lì tiān dì,shàng dá jūn yǔ qīn。
愿持白日心,光明照星辰。yuàn chí bái rì xīn,guāng míng zhào xīng chén。

斋中读书

梁鼎芬

为学如登山,来万陟者仅。wèi xué rú dēng shān,lái wàn zhì zhě jǐn。
徐行必无踬,阔步不到峻。xú xíng bì wú zhì,kuò bù bù dào jùn。
所蔽有厚薄,开塞岂田刃。suǒ bì yǒu hòu báo,kāi sāi qǐ tián rèn。
荀卿善言解,性恶惜未慎。xún qīng shàn yán jiě,xìng è xī wèi shèn。
刚决与果敢,道乃日月进。gāng jué yǔ guǒ gǎn,dào nǎi rì yuè jìn。
仁义奉孔孟,耿介尊尧舜。rén yì fèng kǒng mèng,gěng jiè zūn yáo shùn。
悠悠总不济,百年亦何迅。yōu yōu zǒng bù jì,bǎi nián yì hé xùn。

同徐铸访七星岩石罅祖龙学题名作长歌

梁鼎芬

秋风动地潭水枯,清游载酒子与吾。qiū fēng dòng dì tán shuǐ kū,qīng yóu zài jiǔ zi yǔ wú。
笑谈已过芡塘外,回见村屋皆画图。xiào tán yǐ guò qiàn táng wài,huí jiàn cūn wū jiē huà tú。
纷纷姓氏满岩洞,周书宽博包书癯。fēn fēn xìng shì mǎn yán dòng,zhōu shū kuān bó bāo shū qú。
范阳择之亦至此,博陵崔子相驰驱。fàn yáng zé zhī yì zhì cǐ,bó líng cuī zi xiāng chí qū。
更闻石罅字未灭,苏斋有纸不得摹。gèng wén shí xià zì wèi miè,sū zhāi yǒu zhǐ bù dé mó。
春洲畸人始寻见,著书且补仪徵无。chūn zhōu jī rén shǐ xún jiàn,zhù shū qiě bǔ yí zhēng wú。
我今粗猛仗心胆,子复英特少髭须。wǒ jīn cū měng zhàng xīn dǎn,zi fù yīng tè shǎo zī xū。
巉岩共向仄径入,鞠躬恍若公门趋。chán yán gòng xiàng zè jìng rù,jū gōng huǎng ruò gōng mén qū。
余生世途每宽坦,到此真觉形体拘。yú shēng shì tú měi kuān tǎn,dào cǐ zhēn jué xíng tǐ jū。
手扪苔壁引蛇沫,以火斜烛相叫呼。shǒu mén tái bì yǐn shé mò,yǐ huǒ xié zhú xiāng jiào hū。
分明七字鲁公体,银钩洒落琼枝腴。fēn míng qī zì lǔ gōng tǐ,yín gōu sǎ luò qióng zhī yú。
回身小立若有会,追忆史乘微叹吁。huí shēn xiǎo lì ruò yǒu huì,zhuī yì shǐ chéng wēi tàn xū。
公昔从游泰山下,要埒守道兼宽夫。gōng xī cóng yóu tài shān xià,yào liè shǒu dào jiān kuān fū。
抗言衍圣定百世,袁州启学繁生徒。kàng yán yǎn shèng dìng bǎi shì,yuán zhōu qǐ xué fán shēng tú。
临川柄国枉人罪,酒瓶三百轻召辜。lín chuān bǐng guó wǎng rén zuì,jiǔ píng sān bǎi qīng zhào gū。
惜哉不遇张子厚,流窜德庆成冤诬。xī zāi bù yù zhāng zi hòu,liú cuàn dé qìng chéng yuān wū。
《遗文焕斗》穆修派,手力傥可分开洙。yí wén huàn dòu mù xiū pài,shǒu lì tǎng kě fēn kāi zhū。
此官虽鄙奚足贵,方寸萧散谁能逾。cǐ guān suī bǐ xī zú guì,fāng cùn xiāo sàn shuí néng yú。
题名山涧知几处,大云铜石罗浮俱。tí míng shān jiàn zhī jǐ chù,dà yún tóng shí luó fú jù。
他年同著几緉屐,尽收宝刻当瑶瑜。tā nián tóng zhù jǐ liǎng jī,jǐn shōu bǎo kè dāng yáo yú。

得伯严书

梁鼎芬

千年浩不属,君乃沈痛之。qiān nián hào bù shǔ,jūn nǎi shěn tòng zhī。
神思可到处,缱绻通其词。shén sī kě dào chù,qiǎn quǎn tōng qí cí。
穷山何所乐,予心忽然疑。qióng shān hé suǒ lè,yǔ xīn hū rán yí。
试君置我处,魂梦当自知。shì jūn zhì wǒ chù,hún mèng dāng zì zhī。
把书阖且开,情语生微漪。bǎ shū hé qiě kāi,qíng yǔ shēng wēi yī。
出见东流水,汤汤将待谁。chū jiàn dōng liú shuǐ,tāng tāng jiāng dài shuí。

江船遇长沙曹刑部赠诗

梁鼎芬

昨舍故人归山庵,路逢曹子披尘函。zuó shě gù rén guī shān ān,lù féng cáo zi pī chén hán。
欲浇江水泻智慧,一雨飘落舟中岚。yù jiāo jiāng shuǐ xiè zhì huì,yī yǔ piāo luò zhōu zhōng lán。
手持贤兄好文字,辨章学术穷其探。shǒu chí xián xiōng hǎo wén zì,biàn zhāng xué shù qióng qí tàn。
湔除回穴启真秘,使我有舌不敢参。jiān chú huí xué qǐ zhēn mì,shǐ wǒ yǒu shé bù gǎn cān。
论仁特采东塾说,薪火何止传湘潭。lùn rén tè cǎi dōng shú shuō,xīn huǒ hé zhǐ chuán xiāng tán。
菊坡精舍别来久,梦中杨柳空鬖鬖。jú pō jīng shě bié lái jiǔ,mèng zhōng yáng liǔ kōng sān sān。
大师不再下元学,妖狐昼出言二三。dà shī bù zài xià yuán xué,yāo hú zhòu chū yán èr sān。
后生少年嗜鬼怪,经义新说青于蓝。hòu shēng shǎo nián shì guǐ guài,jīng yì xīn shuō qīng yú lán。
本心已昧非可惧,乱流既甚谁能戡。běn xīn yǐ mèi fēi kě jù,luàn liú jì shén shuí néng kān。
我惟造圣只一轨,不到真处皆空谈。wǒ wéi zào shèng zhǐ yī guǐ,bù dào zhēn chù jiē kōng tán。
李固可冤季长谄,弥远不罪西山贪。lǐ gù kě yuān jì zhǎng chǎn,mí yuǎn bù zuì xī shān tān。
时危致君竟无术,便有书论徒面惭。shí wēi zhì jūn jìng wú shù,biàn yǒu shū lùn tú miàn cán。
千年耿耿挂心目,自恨霜泺旋羸骖。qiān nián gěng gěng guà xīn mù,zì hèn shuāng luò xuán léi cān。
江山大好正堪隐,谁与百战湘人男。jiāng shān dà hǎo zhèng kān yǐn,shuí yǔ bǎi zhàn xiāng rén nán。
时平豪杰不足数,勖哉吾子视所担。shí píng háo jié bù zú shù,xù zāi wú zi shì suǒ dān。

同张琳论事谈诗有赠并送归省沅江

梁鼎芬

微雨洒清昼,闲芳照孤馆。wēi yǔ sǎ qīng zhòu,xián fāng zhào gū guǎn。
平子实通士,兀特又夷坦。píng zi shí tōng shì,wù tè yòu yí tǎn。
暂亲冰雪寒,久坐布帛暖。zàn qīn bīng xuě hán,jiǔ zuò bù bó nuǎn。
竦身顺所止,纗兰坚不损。sǒng shēn shùn suǒ zhǐ,zuī lán jiān bù sǔn。
追陪有几日,舍我一棹返。zhuī péi yǒu jǐ rì,shě wǒ yī zhào fǎn。
千里庭闱心,此官亦闲散。qiān lǐ tíng wéi xīn,cǐ guān yì xián sàn。
余情似飞絮,共汝江海远。yú qíng shì fēi xù,gòng rǔ jiāng hǎi yuǎn。
勿须怨桃花,贫女嫁常晚。wù xū yuàn táo huā,pín nǚ jià cháng wǎn。

同张琳论事谈诗有赠并送归省沅江

梁鼎芬

樊川龙豹姿,不偶温李冶。fán chuān lóng bào zī,bù ǒu wēn lǐ yě。
扶持万代人,吐词最英雅。fú chí wàn dài rén,tǔ cí zuì yīng yǎ。
吾生胶夙好,岂惜谐者寡。wú shēng jiāo sù hǎo,qǐ xī xié zhě guǎ。
昨宵论诗派,同志无厏厊。zuó xiāo lùn shī pài,tóng zhì wú zhǎ yǎ。
罪言虚上策,空有泪盈把。zuì yán xū shàng cè,kōng yǒu lèi yíng bǎ。
世味区兰莸,人才见玉瓦。shì wèi qū lán yóu,rén cái jiàn yù wǎ。
苍茫百年事,恨怅不能写。cāng máng bǎi nián shì,hèn chàng bù néng xiě。

赠侯官沈瑜庆

梁鼎芬

沈郎都市初相识,不待文章发英直。shěn láng dōu shì chū xiāng shí,bù dài wén zhāng fā yīng zhí。
虎豹斑斑风矩存,有才独俊无渝则。hǔ bào bān bān fēng jǔ cún,yǒu cái dú jùn wú yú zé。
乃翁知国出威名,旌旗不动羌胡惊。nǎi wēng zhī guó chū wēi míng,jīng qí bù dòng qiāng hú jīng。
异时霜鬓四海见,独瘗幽恨谁能明。yì shí shuāng bìn sì hǎi jiàn,dú yì yōu hèn shuí néng míng。
生时未接春风坐,神仪想象君其颇。shēng shí wèi jiē chūn fēng zuò,shén yí xiǎng xiàng jūn qí pǒ。
江南百姓最知恩,今见行骢泪犹堕。jiāng nán bǎi xìng zuì zhī ēn,jīn jiàn xíng cōng lèi yóu duò。
直须清节表时流,莫令人世说兰莸。zhí xū qīng jié biǎo shí liú,mò lìng rén shì shuō lán yóu。
君不见龙图文武心铁石,万口争传范庆州。jūn bù jiàn lóng tú wén wǔ xīn tiě shí,wàn kǒu zhēng chuán fàn qìng zhōu。
541234