古诗词

江船遇长沙曹刑部赠诗

梁鼎芬

昨舍故人归山庵,路逢曹子披尘函。zuó shě gù rén guī shān ān,lù féng cáo zi pī chén hán。
欲浇江水泻智慧,一雨飘落舟中岚。yù jiāo jiāng shuǐ xiè zhì huì,yī yǔ piāo luò zhōu zhōng lán。
手持贤兄好文字,辨章学术穷其探。shǒu chí xián xiōng hǎo wén zì,biàn zhāng xué shù qióng qí tàn。
湔除回穴启真秘,使我有舌不敢参。jiān chú huí xué qǐ zhēn mì,shǐ wǒ yǒu shé bù gǎn cān。
论仁特采东塾说,薪火何止传湘潭。lùn rén tè cǎi dōng shú shuō,xīn huǒ hé zhǐ chuán xiāng tán。
菊坡精舍别来久,梦中杨柳空鬖鬖。jú pō jīng shě bié lái jiǔ,mèng zhōng yáng liǔ kōng sān sān。
大师不再下元学,妖狐昼出言二三。dà shī bù zài xià yuán xué,yāo hú zhòu chū yán èr sān。
后生少年嗜鬼怪,经义新说青于蓝。hòu shēng shǎo nián shì guǐ guài,jīng yì xīn shuō qīng yú lán。
本心已昧非可惧,乱流既甚谁能戡。běn xīn yǐ mèi fēi kě jù,luàn liú jì shén shuí néng kān。
我惟造圣只一轨,不到真处皆空谈。wǒ wéi zào shèng zhǐ yī guǐ,bù dào zhēn chù jiē kōng tán。
李固可冤季长谄,弥远不罪西山贪。lǐ gù kě yuān jì zhǎng chǎn,mí yuǎn bù zuì xī shān tān。
时危致君竟无术,便有书论徒面惭。shí wēi zhì jūn jìng wú shù,biàn yǒu shū lùn tú miàn cán。
千年耿耿挂心目,自恨霜泺旋羸骖。qiān nián gěng gěng guà xīn mù,zì hèn shuāng luò xuán léi cān。
江山大好正堪隐,谁与百战湘人男。jiāng shān dà hǎo zhèng kān yǐn,shuí yǔ bǎi zhàn xiāng rén nán。
时平豪杰不足数,勖哉吾子视所担。shí píng háo jié bù zú shù,xù zāi wú zi shì suǒ dān。

梁鼎芬

清广东番禺人,字星海。光绪六年进士,授编修。为张之洞倚重,聘主广雅书院、钟山书院讲席。之洞推行新政,言学事惟鼎芬是任。累官署布政使。以劾袁世凯去官。卒后,清室谥文忠。 梁鼎芬的作品>>

猜您喜欢

出都留别往还

梁鼎芬

凄然诸子赋临歧,折尽秋亭杨柳枝。qī rán zhū zi fù lín qí,zhé jǐn qiū tíng yáng liǔ zhī。
此日觚棱犹在眼,今生犬马竟无期。cǐ rì gū léng yóu zài yǎn,jīn shēng quǎn mǎ jìng wú qī。
白云迢递心先往,黄鹄飞骞世岂知。bái yún tiáo dì xīn xiān wǎng,huáng gǔ fēi qiān shì qǐ zhī。
兰佩荷衣好将息,思量正是负恩时。lán pèi hé yī hǎo jiāng xī,sī liàng zhèng shì fù ēn shí。

端居赋兴

梁鼎芬

闲庭雨过昼添寒,柳竹青葱俯一栏。xián tíng yǔ guò zhòu tiān hán,liǔ zhú qīng cōng fǔ yī lán。
渐与世疏文笔放,偶缘春好酒杯宽。jiàn yǔ shì shū wén bǐ fàng,ǒu yuán chūn hǎo jiǔ bēi kuān。
石唇苔润初安臼,水面萍分独下竿。shí chún tái rùn chū ān jiù,shuǐ miàn píng fēn dú xià gān。
惟有佳禽笑多事,中年心意未阑珊。wéi yǒu jiā qín xiào duō shì,zhōng nián xīn yì wèi lán shān。

佳人

梁鼎芬

阆风緤马竟何年,吹彻参差下众仙。láng fēng xiè mǎ jìng hé nián,chuī chè cān chà xià zhòng xiān。
公子归期春水后,佳人情绪夕阳前。gōng zi guī qī chūn shuǐ hòu,jiā rén qíng xù xī yáng qián。
碧芳倾尽痕犹湿,经焰飘残梦尚牵。bì fāng qīng jǐn hén yóu shī,jīng yàn piāo cán mèng shàng qiān。
渺渺天河几回顾,自搴帘箔数星躔。miǎo miǎo tiān hé jǐ huí gù,zì qiān lián bó shù xīng chán。

佳人

梁鼎芬

桃弓射鸭尽萧闲,缥缈仙居紫翠间。táo gōng shè yā jǐn xiāo xián,piāo miǎo xiān jū zǐ cuì jiān。
不尽情怀随逝水,更无谣诼到深山。bù jǐn qíng huái suí shì shuǐ,gèng wú yáo zhuó dào shēn shān。
夕张瑶瑟凭招月,朝索琼茅自闭关。xī zhāng yáo sè píng zhāo yuè,cháo suǒ qióng máo zì bì guān。
蕉萃沈郎初病起,肉芝应为驻年颜。jiāo cuì shěn láng chū bìng qǐ,ròu zhī yīng wèi zhù nián yán。

重至长沙写哀

梁鼎芬

浮世蓬根不道怜,秋怀到此更追牵。fú shì péng gēn bù dào lián,qiū huái dào cǐ gèng zhuī qiān。
再寻旧巷悲回辙,独泫愁春泪彻泉。zài xún jiù xiàng bēi huí zhé,dú xuàn chóu chūn lèi chè quán。
报国未能伸志事,沈湘空自梦婵娟。bào guó wèi néng shēn zhì shì,shěn xiāng kōng zì mèng chán juān。
剪镫暗记当时话,身是孤儿十九年。jiǎn dèng àn jì dāng shí huà,shēn shì gū ér shí jiǔ nián。

寒夜独谣

梁鼎芬

写入幽通黯一镫,神人仿佛事何曾。xiě rù yōu tōng àn yī dèng,shén rén fǎng fú shì hé céng。
月明深巷疑闻豹,风肃清帘不到蝇。yuè míng shēn xiàng yí wén bào,fēng sù qīng lián bù dào yíng。
久别花枝凭梦折,无多酒力带愁胜。jiǔ bié huā zhī píng mèng zhé,wú duō jiǔ lì dài chóu shèng。
年来莫溯心中语,何止篱间懒嫚藤。nián lái mò sù xīn zhōng yǔ,hé zhǐ lí jiān lǎn mān téng。

读韩致尧诗感题

梁鼎芬

晓来微雨较春寒,诗爱冬郎尽日看。xiǎo lái wēi yǔ jiào chūn hán,shī ài dōng láng jǐn rì kàn。
乱世峥嵘词反艳,暮年萧瑟事初完。luàn shì zhēng róng cí fǎn yàn,mù nián xiāo sè shì chū wán。
莺啼幽独看看尽,马走烟尘寸寸啴。yīng tí yōu dú kàn kàn jǐn,mǎ zǒu yān chén cùn cùn chǎn。
凤烛百条同一泪,今疑纸上未曾干。fèng zhú bǎi tiáo tóng yī lèi,jīn yí zhǐ shàng wèi céng gàn。

读韩致尧诗感题

梁鼎芬

谁识天心久废商,殿前执手暗沾裳。shuí shí tiān xīn jiǔ fèi shāng,diàn qián zhí shǒu àn zhān shang。
从亡卢植曾河上,和韵吴融竟异乡。cóng wáng lú zhí céng hé shàng,hé yùn wú róng jìng yì xiāng。
花好似忘春已去,尘飞真恐日无光。huā hǎo shì wàng chūn yǐ qù,chén fēi zhēn kǒng rì wú guāng。
由来宦者倾入国,错怪唐家白面郎。yóu lái huàn zhě qīng rù guó,cuò guài táng jiā bái miàn láng。

光绪三十三年十二月乞病纪恩

梁鼎芬

多病光阴负罪身,天恩今许作闲人。duō bìng guāng yīn fù zuì shēn,tiān ēn jīn xǔ zuò xián rén。
堂堂千载蹉跎去,了了余生涕泪新。táng táng qiān zài cuō tuó qù,le le yú shēng tì lèi xīn。
草木力微安得疗,江湖心远更相亲。cǎo mù lì wēi ān dé liáo,jiāng hú xīn yuǎn gèng xiāng qīn。
衰年那有酬知日,归种山田算一民。shuāi nián nà yǒu chóu zhī rì,guī zhǒng shān tián suàn yī mín。

半山故宅

梁鼎芬

题诗武库至豪雄,变法君臣意所同。tí shī wǔ kù zhì háo xióng,biàn fǎ jūn chén yì suǒ tóng。
琴瑟不调原可换,兰莸未别自难终。qín sè bù diào yuán kě huàn,lán yóu wèi bié zì nán zhōng。
推公贤愎惟迂叟,叹世因循有晦翁。tuī gōng xián bì wéi yū sǒu,tàn shì yīn xún yǒu huì wēng。
遗宅荒凉共追吊,纷纷儿女闹村丛。yí zhái huāng liáng gòng zhuī diào,fēn fēn ér nǚ nào cūn cóng。

王检讨回湘赋别

梁鼎芬

为忆江南乱后山,飘然巾笠往仍还。wèi yì jiāng nán luàn hòu shān,piāo rán jīn lì wǎng réng hái。
百年心事看残照,一代文章有要删。bǎi nián xīn shì kàn cán zhào,yī dài wén zhāng yǒu yào shān。
杜本谷音吾所属,黄衷海语若相关。dù běn gǔ yīn wú suǒ shǔ,huáng zhōng hǎi yǔ ruò xiāng guān。
崇陵片石归装稳,头白临分泪对潸。chóng líng piàn shí guī zhuāng wěn,tóu bái lín fēn lèi duì shān。

壬子春怨

梁鼎芬

䄻花避世认前身,谁谓寻芳是路人。táo huā bì shì rèn qián shēn,shuí wèi xún fāng shì lù rén。
撩乱林亭门外骑,清寥池馆雨余春。liāo luàn lín tíng mén wài qí,qīng liáo chí guǎn yǔ yú chūn。
华年倏去琼箫恨,冷月空来宝镜尘。huá nián shū qù qióng xiāo hèn,lěng yuè kōng lái bǎo jìng chén。
独抱素琴宫漏歇,凄凉凤翮共龙唇。dú bào sù qín gōng lòu xiē,qī liáng fèng hé gòng lóng chún。

壬子春怨

梁鼎芬

红梅何事有双身,永夜孤心不寐人。hóng méi hé shì yǒu shuāng shēn,yǒng yè gū xīn bù mèi rén。
病马雪寒犹恋月,流莺天暖即争春。bìng mǎ xuě hán yóu liàn yuè,liú yīng tiān nuǎn jí zhēng chūn。
情中剑首轻吹吷,劫后琴心忍作尘。qíng zhōng jiàn shǒu qīng chuī xuè,jié hòu qín xīn rěn zuò chén。
玉女邅回还在侧,云璈奏罢惨赪唇。yù nǚ zhān huí hái zài cè,yún áo zòu bà cǎn chēng chún。

壬子春怨

梁鼎芬

露滴鸾衣窈窕身,香成终有返魂人。lù dī luán yī yǎo tiǎo shēn,xiāng chéng zhōng yǒu fǎn hún rén。
微蔫花色频看日,将尽钟声不贷春。wēi niān huā sè pín kàn rì,jiāng jǐn zhōng shēng bù dài chūn。
玉合收时存梦影,瑶笙散后怆音尘。yù hé shōu shí cún mèng yǐng,yáo shēng sàn hòu chuàng yīn chén。
天荒地老相思泪,化作春潮啮石唇。tiān huāng dì lǎo xiāng sī lèi,huà zuò chūn cháo niè shí chún。

壬子春怨

梁鼎芬

暗雨残镫共此身,深闺微叹更无人。àn yǔ cán dèng gòng cǐ shēn,shēn guī wēi tàn gèng wú rén。
野塘芳杜先侵水,市窖唐花竟夺春。yě táng fāng dù xiān qīn shuǐ,shì jiào táng huā jìng duó chūn。
电火乍飞鸾坠影,林风忽过燕惊尘。diàn huǒ zhà fēi luán zhuì yǐng,lín fēng hū guò yàn jīng chén。
玉骢一去归期杳,匝月兰醪未染唇。yù cōng yī qù guī qī yǎo,zā yuè lán láo wèi rǎn chún。
541234