古诗词

题张母陈太恭人八十一冥寿

郑国藩

庄叟戏作齐物论,彭夭殇寿滋疑问。zhuāng sǒu xì zuò qí wù lùn,péng yāo shāng shòu zī yí wèn。
由来有质难久存,修短畴能分尺寸。yóu lái yǒu zhì nán jiǔ cún,xiū duǎn chóu néng fēn chǐ cùn。
世俗纷纷重引年,寿母先传鲁颂篇。shì sú fēn fēn zhòng yǐn nián,shòu mǔ xiān chuán lǔ sòng piān。
舞彩介眉争继起,驻颜孰是大罗仙。wǔ cǎi jiè méi zhēng jì qǐ,zhù yán shú shì dà luó xiān。
吾谓阴阳同一理,山丘华屋难异视。wú wèi yīn yáng tóng yī lǐ,shān qiū huá wū nán yì shì。
事亡如存孝子心,岂必古来真无死。shì wáng rú cún xiào zi xīn,qǐ bì gǔ lái zhēn wú sǐ。
张君五云今达者,手捧桃觞称庆下。zhāng jūn wǔ yún jīn dá zhě,shǒu pěng táo shāng chēng qìng xià。
祝哽祝噎似生前,一曲南陔春无价。zhù gěng zhù yē shì shēng qián,yī qū nán gāi chūn wú jià。
忆昔封翁弃养时,簉室霜寒鬓未丝。yì xī fēng wēng qì yǎng shí,zào shì shuāng hán bìn wèi sī。
画荻自传义方教,文苑循吏有初基。huà dí zì chuán yì fāng jiào,wén yuàn xún lì yǒu chū jī。
自古艳传三不朽,没世无称圣所丑。zì gǔ yàn chuán sān bù xiǔ,méi shì wú chēng shèng suǒ chǒu。
死而犹有不死存,便是人间最上寿。sǐ ér yóu yǒu bù sǐ cún,biàn shì rén jiān zuì shàng shòu。
君不见孟母三迁子学成,千秋庙享尚馀荣。jūn bù jiàn mèng mǔ sān qiān zi xué chéng,qiān qiū miào xiǎng shàng yú róng。
恒河沙数巾帼在,身后谁复识姓名。héng hé shā shù jīn guó zài,shēn hòu shuí fù shí xìng míng。
猜您喜欢

王逸叟以喜闻增海陆军诗见示次原韵寄和

郑国藩

亚雨欧风强自持,忽闻海陆已添师。yà yǔ ōu fēng qiáng zì chí,hū wén hǎi lù yǐ tiān shī。
谁将汉帝三朝略,来续周王六月诗。shuí jiāng hàn dì sān cháo lüè,lái xù zhōu wáng liù yuè shī。
诚有先声而后实,但愁弱干不强枝。chéng yǒu xiān shēng ér hòu shí,dàn chóu ruò gàn bù qiáng zhī。
横磨十万徒虚语,叹息胶民蹂躏时。héng mó shí wàn tú xū yǔ,tàn xī jiāo mín róu lìn shí。

题画兰

郑国藩

疏疏花叶墨痕乾,刚欲平章下笔难。shū shū huā yè mò hén qián,gāng yù píng zhāng xià bǐ nán。
尽道香为王者贵,几人解共牡丹看。jǐn dào xiāng wèi wáng zhě guì,jǐ rén jiě gòng mǔ dān kàn。

早梅

郑国藩

破萼无须羯鼓催,晓风时送暗香来。pò è wú xū jié gǔ cuī,xiǎo fēng shí sòng àn xiāng lái。
怪他玉骨崚嶒甚,不到天寒总不开。guài tā yù gǔ léng céng shén,bù dào tiān hán zǒng bù kāi。

山行

郑国藩

履石穿云不计程,东风吹雨入松声。lǚ shí chuān yún bù jì chéng,dōng fēng chuī yǔ rù sōng shēng。
举头忽讶天如线,人在深山峡里行。jǔ tóu hū yà tiān rú xiàn,rén zài shēn shān xiá lǐ xíng。

山行

郑国藩

落花满径湿香泥,步过东坡又转西。luò huā mǎn jìng shī xiāng ní,bù guò dōng pō yòu zhuǎn xī。
忽听声声行不得,万山深处鹧鸪啼。hū tīng shēng shēng xíng bù dé,wàn shān shēn chù zhè gū tí。

山行

郑国藩

牛皮嶂上雨空蒙,俯视忽惊失众峰。niú pí zhàng shàng yǔ kōng méng,fǔ shì hū jīng shī zhòng fēng。
记得旧游风景好,排青滴翠几千重。jì dé jiù yóu fēng jǐng hǎo,pái qīng dī cuì jǐ qiān zhòng。

消夏词

郑国藩

楝花开过日方长,菡萏风来满院香。liàn huā kāi guò rì fāng zhǎng,hàn dàn fēng lái mǎn yuàn xiāng。
雪藕一瓯棋一局,人间何处不羲皇。xuě ǒu yī ōu qí yī jú,rén jiān hé chù bù xī huáng。

消夏词

郑国藩

银瓶滚雪试新茶,槐火新添兴味赊。yín píng gǔn xuě shì xīn chá,huái huǒ xīn tiān xīng wèi shē。
最是月明风定后,一篇秋水读南华。zuì shì yuè míng fēng dìng hòu,yī piān qiū shuǐ dú nán huá。

消夏词

郑国藩

镇日留香不卷帘,安排韵事斗叉尖。zhèn rì liú xiāng bù juǎn lián,ān pái yùn shì dòu chā jiān。
儿童识得闲中趣,宝鸭烟微仔细添。ér tóng shí dé xián zhōng qù,bǎo yā yān wēi zǎi xì tiān。

消夏词

郑国藩

流水高山事偶然,敢将焦尾比前贤。liú shuǐ gāo shān shì ǒu rán,gǎn jiāng jiāo wěi bǐ qián xián。
拂琴抚缦君休笑,寄兴由来不在弦。fú qín fǔ màn jūn xiū xiào,jì xīng yóu lái bù zài xián。

九日庭菊未开桃花反盛放异而索句得七绝四章但取协韵不分次第也

郑国藩

准拟花前醉浊醪,重阳无菊眼空劳。zhǔn nǐ huā qián zuì zhuó láo,zhòng yáng wú jú yǎn kōng láo。
秋风恐被骚人怨,吹取晴霞上小桃。qiū fēng kǒng bèi sāo rén yuàn,chuī qǔ qíng xiá shàng xiǎo táo。

九日庭菊未开桃花反盛放异而索句得七绝四章但取协韵不分次第也

郑国藩

枝头灼灼灿琼瑰,消息无烦羯鼓催。zhī tóu zhuó zhuó càn qióng guī,xiāo xī wú fán jié gǔ cuī。
想是春情难自閟,含香又向九秋开。xiǎng shì chūn qíng nán zì bì,hán xiāng yòu xiàng jiǔ qiū kāi。

九日庭菊未开桃花反盛放异而索句得七绝四章但取协韵不分次第也

郑国藩

金风瑟瑟袅馀霞,春色依稀认未差。jīn fēng sè sè niǎo yú xiá,chūn sè yī xī rèn wèi chà。
天为诗人新破例,众芳消尽尚开花。tiān wèi shī rén xīn pò lì,zhòng fāng xiāo jǐn shàng kāi huā。

九日庭菊未开桃花反盛放异而索句得七绝四章但取协韵不分次第也

郑国藩

不向三春斗艳阳,翻从九日傲清霜。bù xiàng sān chūn dòu yàn yáng,fān cóng jiǔ rì ào qīng shuāng。
料应久厌繁华境,欲伴东篱晚菊香。liào yīng jiǔ yàn fán huá jìng,yù bàn dōng lí wǎn jú xiāng。

次韵和麦召苃旅汕感怀

郑国藩

又是红羊换劫年,笳声吹破夕阳天。yòu shì hóng yáng huàn jié nián,jiā shēng chuī pò xī yáng tiān。
残棋半局谁收拾,坐对河山一黯然。cán qí bàn jú shuí shōu shí,zuò duì hé shān yī àn rán。
90123456